Cố Ngữ Yên trực tiếp đá cửa tiến vào Cố phủ, hạ nhân thấy nàng xuất hiện thì kinh ngạc, không biết nữ nhân này là ai? Từ đâu đến? Lại dám cả gan đến Cố gia làm loạn, muốn tự sát sao?
Cố Ngữ Yên nhìn bọn hạ nhân, lạnh nhạt nói.
-“Báo với gia chủ, Cố Ngữ Yên đã trở lại.”
Cố Ngữ Yên đứng giữa sân dự định tiến vào đại sảnh thì đụng phải một phụ nhân đang tiến ra bên ngoài, nhìn thấy nàng bà ta nghi hoặc hỏi.
-“Ngươi là Cố Ngữ Yên?”
Cố Ngữ Yên mỉm cười xinh đẹp.
-“Nhị thẩm, lâu rồi không gặp.”
Phụ nhân trước mặt chính là nhị thẩm của nàng, Vân Dung.
Nàng ta được gả vào Cố gia rất sớm, cũng đã xinh được cho nhị gia một nữ nhi.
Về phần nữ nhi của Vân Dung tên gì thì Cố Ngữ Yên không nhớ.
Dù sao nàng chỉ sống ở nhà chính kinh thành đến năm sáu tuổi, sau đó liền được đưa đến phân gia.
Vân Dung nhìn thiếu nữ trước mặt, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất cao lãnh, thuần khiết xinh đẹp.
Đặc biệt là mái tóc bạch kim thập phần chói mắt.
Người này thật sự là Cố Ngữ Yên sao? Không có khả năng, bà đã hạ lệnh cho Cố Mặc xử lý Cố Ngữ Yên, một phế vật như nàng sao có thể sống sót.
Nhưng cho dù như vậy nữ tử trước mặt cũng không được phép tồn tại, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
-“Người đâu, đánh chết kẻ giả mạo này cho ta.”
-“Nhị thẩm, gần mười năm mới gặp mặt, thẩm tiếp đón ta như vậy, thật nhiệt tình.”
Cố Ngữ Yên không nhớ bản thân có đắc tội Vân Dung, tại sao bà ta lại muốn giết nàng cho bằng được? Người ngoài có thể không biết nhưng người Cố gia đều biết rõ Cố Ngữ Yên bẩm sinh đã sở hữu mái tóc bạch kim.
Trong kí ức mơ hồ của nàng lúc nhỏ, dường như phụ thân đã từng nói màu tóc của nàng giống với mẫu thân.
Bọn gia đinh nghe thấy lời của Vân Dung thì ngay lập tức xông đến tấn công Cố Ngữ Yên.
Lần này sự tình có chút khó khăn, gia đinh của Cố gia đa phần đều là Võ Sư và Võ Vương cũng không có người nào có tu vi thấp hơn Võ Sư cấp năm.
Cố Ngữ Yên một đánh mười cũng không phải vấn đề lớn nhưng một chấp hai mươi Võ Vương thì lại khác, nếu không gọi linh thú khế ước ra thì đúng là có phần chơi không lại.
Nàng dự tính thả ra Tiểu Hổ thì từ trong đại sảnh truyền đến một giọng nói.
-“Ngừng tay.”
Một nam tử trung niên nhanh chóng bước ra, đi đến trước mặt Cố Ngữ Yên, ông nhìn Cố Ngữ Yên từ trên xuống dưới, sau đó còn giơ tay muốn đo xem nàng đã cao đến đâu.
-“Ngữ Yên thật sự là con?”
-“Đại thúc, là con.”
-“Con còn nhớ ta sao?”
Cố Ngữ Yên nhún vai.
-“Muốn quên cũng không được, ai bảo lúc nhỏ thúc và đại thẩm hay cho con ăn kẹo chứ, ăn đến súng cả răng.”
Cố Bắc Niệm xoa đầu Cố Ngữ Yên.
-“Nha đầu, con lớn hơn rất nhiều rồi.
Còn có linh lực, có thể tu luyện rồi.”
-“Đại ca, nàng không phải Cố Ngữ Yên, nhất định là giả…”
-“Im miệng.”
Cố Bắc Niệm lườm Vân Dung, cháu gái của hắn, nữ nhi thân sinh của tứ đệ hắn còn không