Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền cùng lúc rơi vào hôn mê, một phần ký ức xưa cũ dần dần hiện rõ trong tâm trí.
Một thiếu nữ tuyệt sắc với mái tóc rực sáng kim quang đang nằm dài lười biếng trên thảm cỏ, phục y màu trắng càng làm nàng trở nên nổi bật.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua làn tóc, nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng ngần.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của thiếu nữ chậm rãi mở, ánh mắt vẫn mang theo sự hững hờ lười nhác.
“Chàng đang che mất ánh nắng của ta đây.”
Chất giọng lười biếng mang theo vài phần trách cứ vang lên, đáp lại nàng là nụ cười chói chang không kém phần so với ánh nắng mặt trời của nam tử trước mặt.
Gương mặt tuấn tú, ngũ quan sắc sảo như điêu khắc, tựa hồ dung mạo của y là kiệt tác được thiên nhiên ưu ái.
“Hôm nay chúng ta có hẹn đi du sơn ngoạn thủy đó, nàng đừng có tiếp tục thất hứa chứ.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi.”
Hai thân ảnh một nam một nữ phiêu dật tựa thiên tiên sánh bước bên nhau, trước mắt mở ra một cánh cổng to lớn, dưới chân hai người trăm hoa đua nở.
Bầu trời một mảng thoáng đãng lại chỉ chứa đầy những ngôi sao.
Người thiếu nữ vẫn mặc bộ y phục màu trắng thuần khiết, nàng ngồi trên một nhánh cây, đôi chân nhỏ nhắn vung vẫy, xung quanh nàng là những đóa hoa màu tím kiều diễm.
“Gà nướng đây, còn có cả rượu hoa đào.”
Vẫn là người nam nhân ấy, với nụ cười rạng rỡ, y tay cầm vò rượu, tay cầm gà nướng được gói trong lá sen, mùi hương thơm lừng không ngừng tỏa ra.
“Chàng đến rồi.”
Nam tử thoắt cái đã ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, từ tốn đưa cho nàng miếng thịt gà thơm mềm.
Cô gái nhận lấy, cắn một miếng lớn, nhai nhai vài cái bèn nuốt xuống, không quên uống một ngụm rượu thật sảng khoái.
“Nàng vẫn là nên nhai kỹ một chút, không sợ nghẹn à?”
“Không, ta lười nhai.”
“Thật hết cách với nàng.”
Nam tử chỉ biết nhìn người mình yêu với ánh mắt mười phần nuông chiều, bàn tay thoăn thoắt xé nhỏ từng thớ thịt gà nướng, như vậy nàng ấy sẽ đỡ phải nhai hơn một chút.
“Bốn đứa chúng nó rời đi rồi?”
“Đi rồi, bọn chúng nói nhân cơ hội này đi du sơn ngoạn thủy, sẽ ẩn cư đợi chúng ta quay về.”
“Không khóc, không nháo nữa sao?” Thiếu nữ vừa hỏi, vừa nghiêng nghiêng đầu, hai hôm trước lúc nàng tuyên bố không cho bốn đứa nhóc đó theo cùng đến Dị Vực, cả bọn đều khóc nháo om sòm, bây giờ lại ngoan ngoãn rồi.
“Không nháo, còn dám náo loạn ta liền cho bọn chúng một trận.”
Thiếu nữ nghe thấy vậy thì phì cười, nàng biết rõ nam nhân của mình lại giở chút thủ đoạn, có lẽ là lại đe dọa xóa ký ức, từ mặt hay đánh gãy chân tay gì đó.
“Người làm nghĩa phụ như chàng cũng thật nhẫn tâm mà.”
Hai người lại ngồi bên cạnh nhau ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Sau ngày mai, nơi này sẽ không còn Sáng Thế Thần, cũng không còn Thanh Long Đại Đế.
Lối đi dẫn đến Dị Vực kia sẽ khóa lại.
Lần này tiến vào luân hồi, nếm trải hỉ nộ ái ố, sinh ly tử biệt.
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, ta sẽ tìm được nàng, lần nữa cưới nàng làm thê tử.”
“Được, ta đợi chàng tìm đến.”
Thời gian cứ thế trôi qua, sau một ngày một đêm, cuối cùng cả Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đều tỉnh lại, trong lúc hôn mê cả hai đều đã nhớ lại những ký ức tiền kiếp, hoặc có lẽ là từ kiếp trước trước nữa mà chính họ cũng không rõ.
Những ký ức