Vết thương của nhị thúc khi này đã được băng bó, máu thấm qua lớp vải, hiện rõ một màu đỏ đậm.
Nơi trước đây từng là cánh tay trái, bây giờ chỉ là khoảng trống.
Cảm giác đau lòng mang theo phần bất lực cùng áy náy.
Giá như nàng lấy lại phần ký ức sớm hơn, giá như thực lực của nàng mạnh hơn, hay giá như nàng đừng để mọi người theo vào chốn nguy hiểm này.
“Tôn nữ, chúng ta đều còn sống, lão già ta đang rất khỏe mạnh.
Chúng ta muốn cùng nhau gặp lại phụ mẫu con.
Nên con đừng bày ra bộ mặt rầu rĩ đó nữa.” Cố Nguyên nhìn tôn nữ bảo bối mỉm cười trìu mến, ông thật lòng rất muốn bảo hộ thật tốt đứa cháu gái này.
Ai bảo tôn nữ của ông vừa xinh đẹp lại tài giỏi, ông rất tự hào về nàng.
“Kia là…ngọc..dẫn…đường.” Giọng nói yếu ớt của Cố Bắc Thành cất lên.
“Ta…từng cùng…tứ đệ…xem qua…”
Nhị thúc còn đang muốn gắng gượng nói thêm điều gì đó thì liền bị tam thúc cắt ngang, mất máu, yếu ớt, còn cố chấp không chịu nghỉ ngơi.
“Nha đầu, nếu đây là ngọc dẫn đường của mẫu thân ngươi, vậy ngươi dẫn vào đó một chút linh lực…ừm nếu có thể thì cho thêm lên một hai giọt máu, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó liên quan đến Mạn Nhược Vân.” Trứng Gà nghiêm túc hướng Cố Ngữ Yên nói.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng làm theo lời của Trứng Gà, viên ngọc sau khi nhận được linh lực và máu từ nàng thì lập tức tỏa ra ánh sáng, dần dần ánh sáng hình thành một đường thẳng, chỉ vào sâu trong cấm địa.
Mọi người đi theo hướng chỉ của ngọc chỉ đường, tiến vào bên trong thì chỉ thấy nơi đó là một núi đá lớn.
Ánh sáng chiếu thẳng vào một khe nứt, nhìn kỹ thì nơi này dường như có một cái ngách nhỏ.
Tiểu Nấm, Tiểu Hành và Tiểu Hũ bay đến, áp sát mặt vào khe nứt, cố gắng nhìn xem bên trong có thứ gì hay không.
“Chủ nhân, chủ nhân, bên trong kia có thứ gì đó phát sáng, giống…giống…à à ánh lửa đó.” Tiểu Nấm nhanh nhảu báo cho Cố Ngữ Yên.
“Mọi người thử tìm kiếm xung quanh xem có cơ quan nào quanh đây hay không.”
Sau nửa canh giờ, vẫn là không phát hiện ra điều gì khác lạ.
“Chi bằng phá vách đá.” Tam thúc lên tiếng.
Cố Ngữ Yên nhìn tổ phụ và mọi người, thấy tất thảy đều đồng ý nên nàng cũng hạ quyết định.
“Chuyện này cứ để lão phu.”
Cố Nguyên tiến đến, ông điều chỉnh linh lực phù hợp, không mạnh bạo phá hủy vách đá mà chỉ mở ra lối đi vừa cho một người tiến vào.
Cố Nguyên vừa mở được lối đi thì bèn tiến ngay vào, không ai kịp ngăn cản.
Ba vị thúc thúc cùng Cố Ngữ Yên nhanh chóng đi theo ngay sau đó, những người khác lặng lẽ chờ bên ngoài, lối đi rất nhỏ hơn nữa bên trong cũng không biết là có thứ gì, không gian chật hẹp hay rộng rãi, nếu tất cả cứ tiến vào, xảy ra chuyện bất trắc lại khó mà trở tay.
Cố Ngữ Yên tiến vào bên trong, không gian nơi này không hề chật hẹp như tưởng tượng, có thể chứa đến mười người, như một căn hầm đá nhỏ.
Nàng nhìn thấy tổ phụ đang đứng lặng người, hướng theo ánh mắt của ông, nơi vách tường đá, có hai người đang ngồi tựa vào nhau, một