Thiên Tống

3: Buôn bán nô lệ (3)


trước sau

Âu Dương nói:

“Tổng cộng chín nghìn người, các ngươi tính xem một tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”

Cứ tính mỗi người một quan đi, vậy một tháng tiết kiệm được gần một vạn quan. Trương Tam hít một ngụm khí lạnh nói:

“Đại nhân đã sớm biết, đại nhân không cách nào phủ quyết sử dụng trường công nhân?”

Lý Tứ nói:

“Ngươi thật ngốc a. Thiên Tống có ai chống đói lại được uy vũ của nữ vương chứ. Vậy mà Tiểu Tần Lĩnh kia vẫn không có ai nguyện ý đi, vậy địa phương kia là hang ổ của thương nhân rồi. Có bao nhiêu người liền có thể kiếm bấy nhiêu vàng. Những người này không chỉ gần như không có tiền công, quan trọng nhất là bọn họ có thể làm những chuyện chúng ta không muốn làm.”

“Đúng, ngày nay thù lao của lao công đang tăng lên. Thanh niên trai tráng bọn họ không muốn làm. Mà những người này sẽ không lo lắng nhiều như vậy.”

Âu Dương thở dài:

“Thật ra bản thân ta vẫn phản đối, có điều ta biết, thay vì phản đối, không bằng làm tốt hạng mục này, giúp cho nhiều người có thể sống tốt hơn. Còn nữa, đánh chiến ở Kim, Cao Ly cũng được, Nhật Bản cũng được, nội chiến liên tục. Cho dù có bán nô lệ cho chúng ta, chưa hẳn đám người bị bán đó sẽ cảm thấy kém hơn cuộc sống trong nước trước đây. Ít nhất, còn có thể ăn no.”

Khi đang nói chuyện, trong đám lao công phi pháp đột nhiên phát sinh một số **, hơn mười lao công lao ra khỏi đám người, phát cuồng xô đẩy. Chu An kinh hãi, những người đang ngồi bên này thế nhưng đều là những người có uy tín danh dự, hôm nay ** là nhỏ, tất cả đều là tới chống đỡ tràng diện lần đầu xảy ra này. Hắn vội vàng vung tay lên. Võ tướng phụ trách phòng thủ gật đầu, hét một tiếng, hai mươi mấy binh sĩ ở phía chính diện rút đao ra.

” Thủ hạ lưu tình.”

Âu Dương vội hô một câu, nhưng vẫn có chút phân cách, lại thêm tạp âm lớn, bộ phận binh sĩ tựa hồ nghe thấy quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng phần lớn binh sĩ căn bản lại không nghe thấy được.

Trương Tam, Lý Tứ lập tức chạy tới, vừa kéo một tên lính ra vừa hô:

” Thủ hạ lưu tình.”

Đình chỉ **, nhưng có mấy cổ thi thể thang trên mặt đất. Âu Dương với bên cạnh Chu An nói: “Đều là tiền a ”

Chu An vội nói:

“Ta đây là sợ bọn họ khiến mọi người bị thương.”

Âu Dương nhìn mấy người trong vũng máu kinh hồn nói:

“Chu chưởng quỹ, mấy kẻ này ta mua.”

“Đại nhân, theo như ta thấy, những kẻ này đều là thứ phẩm cả. Vừa lùn vừa nhỏ con.”

“Ồ?”

Âu Dương hỏi:

“Có phải là người Nhật Bản không?”

Theo Âu Dương biết, sau thế chiến thứ hai kế hoạch phát triển chiều cao toàn dân Nhật Bản bắt đầu, đến năm 2000, chiều cao trung bình của nam giới đã hơn 1m7. Đã vượt qua cả chiều cao trung bình của Trung Quốc.

Chu An cũng không biết đây là người nước nào, sau khi gọi một người chịu trách nhiệm đến hỏi thì trả lời:

“Một nhóm là người Nhật Bản, đám người còn lại là người Cao Ly. Vừa rồi có người dùng tiếng Cao Ly bịa đặt, nói là chuẩn bị chôn sống bọn họ. Thế nên bọn họ mới nổi loạn vậy.”

Tục Dương hơi kinh ngạc:

“Còn có người Nhật Bản biết tiếng Cao Ly sao?”

“Mang hắn tới đây.”

Chu An vung tay lên, người Nhật Bản nọ bị bắt tới, Chu An cũng kinh ngạc một tiếng:

“Nữ sao?”

Mặc dù bụi đất bùn lem dơ dáy, nhưng có thể lờ mờ trông thấy hình dáng.

Cô gái kia bị kéo tới, vừa khôi phục tự do liền quỳ trên mặt đất dập đầu:

“Van xin các ngươi thả ta
ra?”

“Thả ngươi?”

Lại còn biết cả Hán ngữ. Âu Dương hỏi Chu An:

“Chuyện gì vậy?”

Chu An đương nhiên hiểu rõ Âu Dương hỏi không phải tại sao cô ta biết tiếng Hán, nghe nói Nhật Bản biết tiếng Hán cũng không phải hiếm. Âu Dương hỏi tại sao một phụ nữ biết cả tiếng Hán, tiếng Cao Ly, tiếng Nhật lại xuất hiện nơi đây, còn hỏi sao người phụ nữ này lại van xin họ thả mình ra, mà không phải van xin cho cô ta một công việc tốt. Chu An có chút lạnh gáy, đại khái đoán được một phần, nhưng không dám khẳng định. Lập tức phái người đi tìm chủ thuyền.

“Đứng lên đi!”

Âu Dương gật đầu, Trương Tam Lý Tứ kéo nàng kia lên. Rồi sau đó đến gần đó, bắt đầu tra hỏi những người không liên quan.

Theo Âu Dương đoán, phụ nữ biết cả ba ngôn ngữ, nhất định là có địa vị. Tùy triều Nhật Bản là phiên quốc, thời Đường đã phái sứ giả đi, giờ đến triều Tống cũng vẫn tiếp tục phái đặc phái viên tới học tập trao đổi?

Nhật Bản ba trăm năm trước do hoàng thất thống nhất, nhưng vài chục năm trở lại đây lại bắt đầu phân tranh cát cứ, võ sĩ đạo bắt đầu cầm quyền, Thiên hoàng thân phận tôn quý thật ra không có thực quyền gì cả. Cô gái này hế nhưng lại là tiểu nữ của Nhật Bản Sùng Đức Thiên hoàng, vốn chuẩn bị lấy chồng xa ở Cao Ly. Nhưng không ngờ trên biển vì cự tuyệt ngừng thuyền kiểm tra, bị một hạm đội công kích, một thuyền mấy chục người toàn bộ bị biến thành lao công phi pháp bán tới Hàng Châu.

Quả nhiên có thân thế. quan hệ của Âu Dương với người Nhật Bản dân gian vẫn rất tốt. Nhưng dù sao Âu Dương cũng biết trong lịch sử Nhật Bản sẽ xâm lược Trung Quốc. Dùng hạm đội Tống châm ngòi nội loạn, hắn hoàn toàn có thể làm được, lại có lợi nhuận cớ sao không làm.

Cướp đoạt con gái của Thiên hoàng Nhật Bản, vợ tương lai của vua Cao Ly. Việc này truyền đi, triều đình nhất định sẽ truy cứu.

“Có hai cách.”

Âu Dương dựng thẳng một ngón tay lên nói:

“Diệt khẩu, giết nàng cùng người trên thuyền của nàng. Còn có các lao công khác có tiếp xúc cùng bọn họ, biện pháp ổn thỏa là giết sạch toàn bộ.”

Mặc dù vài trăm người bán không được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Chu An lắc đầu:

“Đại nhân, chỉ sợ không ổn.”

“Biện pháp thứ hai. Người phụ nữ này ta sẽ mang đi, dâng tấu báo với triều đình, nói ở bờ biển Hàng cứu được một nữ tử tự nhận mình là con gái của Thiên hoàng Nhật Bản. Hoàng thượng chưa chắc sẽ tin, nhưng rồi cũng sẽ phải tin. Rồi sau đó báo tin đến Cao Ly hoặc Nhật Bản, việc này liền được giải quyết. Nếu không, đám người Lễ bộ kia tiếp quản việc này, chúng ta cũng bị liên lụy. Còn có khả năng sẽ bị hỏi tội. Họa cập hạm đội Hàng Châu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện