Thiên Tống

1: Nhật Tống hòa thân (1)


trước sau

Nữ tử vội nói:

“Ta chắc chắn sẽ không nói, xin các ngươi tin tưởng ta.”

“Ngươi nói hay không chúng ta không dám tin, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.”

Âu Dương cười nói:

“Mỹ Trí Tử phải không. Cho dù đến lúc đó ngươi nói thật, chết cũng sẽ chỉ là mình.”

Âu Dương nói như vậy cũng không phải là đe dọa, mà là sự thật. Cho dù Mỹ Trí Tử nói với Hoàng đế là bị bắt tới, Hoàng đế cũng sẽ không để nàng nói tiếp dựa theo lý do này. Bởi vì nếu như vậy, Tống liền biến thành bên sai. Ngược lại phải giết sạch sẽ chút. Có điều phải khống chế nữ nhân này không thể lén gặp mặt với các đại thần, nếu không chưa hẳn không ai định cầm việc này làm trò. Làm láng giềng rạn nứt, là tội danh rất nghiêm trọng. Lịch sử tội danh Đồng Quán bị giết chính là sinh rạn nứt với Kim.

“Trương Tam.”

Âu Dương căn dặn:

“Đi mua một ít xiêm y, lại mang nàng vào khách sạn sửa sang lại kỹ càng. Trông coi cho cẩn thận, nếu dám chạy trốn liền ngay tại chỗ. . .”

Âu Dương xoẹt qua cổ.

“Dạ”

Trương Tam gật đầu.

“Cám ơn, cám ơn.”

Mỹ Trí Tử rốt cuộc giữ được một mạng cảm kích cúi đầu liên tục.

Bên hội đấu giá kế tiếp là nghiệm thân thể, mặc dù đã được đấu giá mới dựa theo khỏe mạnh phân ra ba cấp. Nhưng bên mua nên tự mình nghiệm chứng, còn phải đẩy lợi ra xem, răng tốt khẩu vị sẽ tốt sao. Trả giá bắt đầu, cuối cùng vài trăm người này do ba gã thương nhân phân chia. Đấu giá lần đầu tiên từ đó kết thúc. Lại thêm nửa tháng, sẽ có một thuyền người đến.

. . .

Đoạt nô lệ, đây là điều tuyệt đối cấm. Cho dù là triều đình hay là dân gian, cho dù là Tống có thoáng cỡ nào, nhưng tư tưởng Nho gia, lễ nghĩa liêm sỉ đều ở trong khung. Mà lao công phi pháp thì lại là chuyện khác, ngay cả có lao động nước ngoài nguyện ý tới Đại Tống làm việc, là một loại chế độ khế ước thuê. So sánh thử, việc này cũng sẽ không khiến người ta nghĩ sâu.

Cho dù là lúc Đạm Mã Tích cướp đoạt nhân khẩu đảo nhỏ phụ cận, đều mịt mờ không dám đăng báo. Chớ nói chi là loại hành vi cướp đoạt ở Đông Hải này, tuyệt đối không thể để triều đình tiếp nhận. Mà bọn cố chủ tất nhiên cũng biết đạo lý kia, không nghe, không hỏi, làm gì cũng không biết chính là thái độ của bọn hắn. Loại không khí này tất nhiên sẽ làm cho đội thuyền võ trang phi pháp dân gian xuất hiện, kết quả là ở dưới món lợi kếch sù sai khiến, chuyện gì đều có thể xảy ra.

Sau khi Mỹ Trí Tử tắm rửa sạch sẽ, có vẻ xinh xắn dễ thương. Thiên hoàng Nhật Bản ở dưới lực ảnh hưởng của Nhật Bản khôi phục còn phải đến một ngàn năm sau, nhưng thân phận thì tôn quý. Học Hán ngữ là phong trào của xã hội thượng tầng Nhật Bản lúc ấy, cho nên hắn sẽ không kỳ quái. Nói một câu vô trách nhiệm, có vị bằng hữu người Hẹ nói, bây giờ tiếng Nhật có chỗ tương tự tiếng người Hẹ. Thậm chí có bộ phận là giống như đúc.

Mỹ Trí Tử là bị bức gả, bức nàng không phải Thiên hoàng, mà là tập đoàn võ sĩ Quan Tây Bình thị. Từ nơi này cũng có thể thấy được địa vị của Thiên hoàng.

Âu Dương trở về khách sạn, Mỹ Trí Tử đang dùng cơm, vừa thấy Âu Dương trở về, lập tức đứng lên, cúi đầu rất lễ phép:

“Ngươi đã trở lại.”

“. . .”

Đây hình như là kiều đoạn của vợ mới cưới. Âu Dương gật đầu:

“Ừm. Trương Tam, mở thêm gian phòng.”

“Dạ”

Âu Dương đến thư phòng, Lý Tứ mài mực. Âu Dương suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc xách bút bắt đầu ghi. Ghi rất giản yếu, nói chính là việc mình ở một làng chài Hàng Châu gặp phải Mỹ Trí Tử được ngư dân cứu về, sau khi hỏi thăm tinh tường, căn cứ hữu hảo nước bạn, hàng xóm mang nước, cho nên tạm thời thu lưu Mỹ Trí Tử. Bên này mới viết một nửa, đã có người tới hỏi thăm, mở cửa xem xét, hóa ra là Chu An.

Chu An nhìn thoáng qua Mỹ Trí Tử đứng lên nghênh đón mình, sau đó nói:

“Đại nhân, mượn bước nói chuyện.”

“Ừm”

Âu Dương cùng Chu An đến gian phòng cách vách Trương Tam vừa mở, đóng cửa lại.

Chu An nói:

“Đại nhân, ta vừa mới nghĩ ra Mỹ Trí Tử này chính là hoàng tộc Nhật Bản.”

“Hửm?”

Âu Dương không hiểu lắm.

“Đại nhân, nếu Mỹ Trí Tử có mưu đồ giết Hoàng thượng. . .”

Âu Dương
cười ha ha:

“Chu chưởng quỹ, không thể nào, nếu như vậy, vậy trường giao dịch cũng sẽ bị đào sâu ba thước, sau đó vừa hỏi liền lòi.”

Chu An nhỏ giọng nói:

“Đại nhân, người ngài vừa từ bên kia mang về chỉ là đứa con nít đen đủi, là nam hay nữ không nhìn gần đều phân không rõ. Mà bây giờ trong phòng là một cô nương kiều mỵ động lòng người. Chỉ cần bố cục tinh tế, có thể bố trí thành một cục diện chủ mưu ám sát.”

Âu Dương suy nghĩ một lát lắc đầu:

“Như vậy chắc chắn sẽ liên lụy ta.”

Chu An cười nói:

“Đại nhân nếu có công cứu giá, sao lại sẽ liên lụy chứ?”

“Ta cân nhắc một lát.”

Âu Dương biết, Chu An đây là muốn khơi mào tranh chấp Trung Nhật. Mặc dù trước mắt có thẩm thấu với Nhật Bản, nhưng khẩu vị thương nhân là vĩnh viễn không có cách gì thỏa mãn, theo lịch sử ghi lại, rất nhiều vàng bạc của Trung Quốc đến từ Nhật Bản. Nhưng Âu Dương không cho rằng bây giờ là thời cơ xâm lược Nhật Bản. Đang giao chiến với Tây Hạ, Liêu Kim lại lăm le. Lại thêm hạm đội rút đi bảy thành thực lực tiến hành viễn xứ, hết thảy đều thuyết minh, trước mắt không có lực lượng dư thừa đổ bộ Nhật Bản. Hơn nữa chiến tranh hết đợt sóng này tiếp đợt sóng khác, thời gian tu dưỡng sinh lợi cũng không có. Mặc dù Âu Dương cũng không lập tức cự tuyệt Chu An, nhưng Chu An nhìn ra được Âu Dương là không đồng ý.

Chu An thấy thái độ Âu Dương như vậy, cũng không nói gì nữa, sau khi khách khí vài câu liền cáo từ.

Mỹ Trí Tử rất lễ phép và gia giáo, đi đường nhỏ nhẹ, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, giống như là vợ bé. Âu Dương ở bên cửa sổ nhìn hồ trầm tư một hồi lâu, tiếp tục ghi biểu. Biểu chương của quan địa phương bình thường đều phải qua nội các, sau khi do nội các phán định, lại quyết định có thông báo miệng Hoàng đế hay không, hoặc là nguyên biểu trình lên, một nội các tin cậy có thể giảm lượng công việc đề cao hiệu suất công việc Hoàng đế rất lớn. Có điều biểu chương của Âu Dương do Triệu Ngọc có căn dặn, đều là trực tiếp đệ trình.

Âu Dương nhanh chóng viết xong, lại xé bỏ biểu chương, ngược lại bắt đầu ghi công văn. Mỹ Trí Tử này đã có người theo dõi, phải chuyển mấy tay, giống rửa tiền vậy, để ngăn ngừa lỡ như có việc liên lụy mình, vẫn nên tẩy sạch mình trước. Không có quan ấn, Âu Dương liền dùng ấn riêng. Sau khi chuẩn bị xong, Âu Dương ra ngoài mời Mỹ Trí Tử ngồi xuống:

“Mỹ Trí Tử, ta không muốn có phiền toái, ta nghĩ ngươi cũng không muốn có phiền toái. Không bằng chúng ta làm hiệp định quân tử thế nào?”

“Được”

“Nếu Cao Ly cùng Nhật Bản phát hiện ngươi đến Cao Ly không đúng thời hạn, tất sẽ phái người tìm kiếm tra hỏi. Nhưng nếu vậy, nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều người. Cho nên ta muốn nhờ ngươi ghi nhớ đoạn lời thoại này.”

Mỹ Trí Tử nhận lấy xem, trên đó ghi đội thuyền gặp nạn trên biển, nàng được một thuyền đánh cá cứu đến Hàng Châu tĩnh dưỡng, sau đó trong lúc vô tình gặp phải Âu Dương tới đây thẩm tra buôn lậu. Âu Dương một bên nói:

“Ngươi phải quên một việc, còn phải nhớ rõ một việc. Nếu không ngươi có thể không trở về được Nhật Bản, cũng không đi Cao Ly được.”

Mỹ Trí Tử không hề nghĩ ngợi mà trả lời:

“Hết thảy nghe sắp xếp của ngươi.”

“Trương Tam”

Âu Dương lấy ra công văn nói:

“Đưa đến phủ Hàng Châu.”

“Dạ”

. . .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện