Thiên Tống

1: Tư cách tuyển tịch (1)


trước sau

Thái Hư Tử nói:

Lão đệ, chuyện này cứ để cho hắn phiền não đi. Ta đi bảo nha hoàn làm vài món ăn. Ở Nữ Chân, không có cái gọi là cơm trưa này đâu.

Do không có di động để gọi về nên Cửu Công Công không tìm thấy Âu Dương. Cửu Công Công chỉ có thể quay về bẩm báo sự thật với Triệu Ngọc. Triệu Ngọc cũng không thèm để ý, cho gọi Đồng Quán đến yết kiến.

Kế hoạch quân sự là không bao giờ được tuyên bố, lâm triều ngày hôm sau, Triệu Ngọc sắc phong Tiết Bính là võ tướng tứ phẩm, được cử đến làm giám quân cho quân Hà Bắc. Khá ít võ tướng được cử đi làm giám quân. Nhưng Tiết Bính còn có một thân phận là Phó Đô Chỉ Huy Sứ Nội Vệ. Tiếp theo là tuyên bố ban thưởng cho một vài người. Trước hết là Vưởng chưởng quỹ của Hà Nam, vì có sự trù tính thỏa đáng nên được triều đình thưởng trăm vàng, ban cho hoành phi người dân anh dũng. Hồ Vạn Tam được thưởng trăm vạn. Triển Minh phát hiện được âm mưu trước khi nó được thực thi, công lao lớn nhất, tấn thăng làm Phòng Ngự Sử tứ phẩm. v,v! Những người có biểu hiện xuất sắc, bao gồm cả Mộ Dung Mặc đều được thăng lên bán phẩm.

Hai người Vương, Hồ đều rất mãn nguyện, cảm tạ hoàng ân, mặc dù tiền không được nhiều, nhưng lại có thánh chỉ ban thưởng. Thánh chỉ này không phải là sai phái, nên không cần phải giao lại, có thể giữ lại bên mình để khoe. Thái độ của Triển Minh khá thản nhiên và không lấy làm đáng kể khi được ban thưởng, hắn cũng không muốn đi đến vùng khác hay là dẫn binh đánh giặc, hắn đã quen ở tại Dương Bình rồi.

Về việc xử lý Âu Dương thì có nhắc tới một câu, chính là công và tôi trung hòa, bảo hắn hãy hối lỗi cho thật tốt. Lần này có tới mười mấy người có thánh chỉ ban thưởng, Triệu Ngọc ra tay rất thoáng. Yêu cầu châu thay triều đình làm đơn vị ban thưởng không cần thánh chỉ hơn ba trăm người. Ví dụ như Kim Tứ được thưởng mười lượng vàng. Tương đương với hơn một trăm quan, đối với họ mà nói thì đó là một sự cổ vũ rất lớn, không có gì đáng để nghi ngờ. Đương nhiên Triệu Ngọc làm như vậy cũng là đang tiếp tục thi hành biện pháp đồng hóa.

Vì Âu Dương nhắc đến chuyện mình là người hướng dẫn cho hắn mà Hồ Hạnh Nhi cũng được thưởng năm mươi lượng vàng. Mặc vù vàng và bạc không lưu thông, nhưng Hoàng Đế mà đã vung tay ban thưởng thì tất nhiên không thể dùng đơn vị quan được rồi. Hồ Hạnh Nhi vô cùng vui sướng, cầm lấy số vàng được thưởng, nhưng lúc tìm Âu Dương thì không thấy. Đợi lúc Âu Dương trở về, sự sung sướng của nàng ta đã vơi đi hết rồi. Lại thêm việc bài vở trên lớp quá nhiều, giáo sư lại rất nghiêm khắc, nên không có thời gian quấy nhiễu Âu Dương.

Tháng mười hai là lúc diễn ra hiệp hội thương nghiệp Nam Bắc lần thứ nhất. Đầu tiên là tổng kết thành quả đạt được khi lấy nông làm gốc của năm ngoái, sau đó chiếu trọng tâm vào tình hình tổn thất khá nghiêm trọng của thương nghiệp năm nay, Âu Dương giới thiệu có trọng điểm về bảo hiểm hành nghiệp. Ở Dương Bình có bảo hiểm, nhưng ở khu vực và về nghiệp vụ thì rất hạn chế, luôn luôn là nhỏ lẻ. Trong buổi họp, Âu Dương nói:

Chỉ cần giá cả thích hợp, cái gì cũng có thể bảo đảm được. Nào là tổn thất tài sản, tử vong ngoài ý muốn, vv. Còn có thể mua bảo hiểm cho cấm vệ quân. Ví dụ mỗi cấm vệ quân mỗi năm sẽ nộp mười quan tiền bảo hiểm, nếu không phải tự sát tử vong, thì quả phụ có thể có được năm trăm quan tiền bảo hiểm. Căn cứ vào chuyện của quân Vĩnh Hưng thì tổng cộng có hơn bốn nghìn binh lính bỏ mạng trong trận đánh Hành Sơn năm đó. Cũng chính là phải bồi thường hai trăm vạn quan tiền. Lúc đó quân Vĩnh Hưng có mười một vạn người, tổng số tiền bảo hiểm sẽ là một trăm mười vạn quan. Xem qua thì giống như là bị lỗ, nhưng ai biết là phải đánh Hành Sơn chứ? Thứ nhất: có thể coi như là làm chút cống hiến cho quốc gia, không thể để cho tướng sĩ tiền phương đã chảy máu lại còn phải rơi
nước mắt nữa. Thứ hai: cũng có lợi nhuận phòng hờ. Đương nhiên, chiếu theo quy tắc, tạm thời chỉ có thêt thành lập một công ty bảo hiểm quy mô lớn, dù sao thì chiến sự cũng nhiều, phải lấy được chút bồi thường từ nơi khác. Ta chỉ đưa ra đề nghị, mọi người có thể tự mình suy nghĩ, xem ai sẵn lòng đảm nhiệm việc quản lý.

Một người đứng lên nói:

Âu đại nhân, có lẽ nên biểu quyết xem Tư gia có thể gia nhập vào ghế nghị sĩ không đã. Tư gia rất có hứng thú với nghành nghề bảo hiểm.

Có thể.

Âu Dương cầm một bản công văn khác và đọc:

Ta, Tô Thiên, Chu An... vv, tổng thể có hai mươi người tiến cử Tư Đức của Tư gia gia nhập vào ghế nghị sĩ, còn có ba thương nhân cũng có người tiến cử. Số người được chọn của năm nay là hai, bốn người được tiến cử ở đây chủ yếu làm ở mảng nghiệp vụ, quy mô tài chính đều ở trong phạm vi cho phép. Mọi người xem cho kĩ các tư liệu phát xuống, sáng ngày mai sẽ tiến hành biểu quyết. Hội nghị năm nay do quán rượu lớn Kim Tôn của Dương Bình tổ chức, sau khi tan họp mọi người có thể đến đó xem thử, phòng cũng đã đặt xong. Nếu muốn lôi kéo số phiếu bầu thì có thể tự mình giải quyết. Nhắc nhở một câu, hình thức ép buộc hay hứa hẹn lợi ích là vi phạm luật thương nghiệp, một khi phát hiện ra sẽ bị xóa tên. Điều cuối cùng, mai là đáo hạn nhiệm kỳ chủ tịch của ta, hôm nay là ngày cuối cùng ta đương nhiệm, chiều mai chủ yếu là tuyển cử chức vị chủ tịch, mọi người có thể móc nối với nhau.

Làm chủ tịch đương nhiên là tốt, đổi lại là người khác có thể sẽ xuất hiện những sai lầm không đáng có. Dù Âu Dương vẫn là kim chỉ nam của thương nghiệp, nhưng hắn hiểu rõ bắt buộc phải đổi người đảm nhiệm, đồng thời đem chuyện này trở thành truyền thống. Không để cho bất kì người nào thống trị trên chiếc ghế này quá lâu. Là người hiện đại, Âu Dương biết chân lý truyền lại quyền lợi ngôi vua cho hậu duệ tất sẽ thất bại.

Âu Dương là người xuyên không, nhưng đừng cho rằng xa Âu Dương thì hiệp hội thương nghiệp không có cách nào vận hành. Có một vài chuyện khi đã đạt tới một quy mô nhất định, không phải một hai người là có thể kiểm soát được, đó là bước tất yếu của sự phát triển xã hội.

Rất nhiều người tìm Âu Dương để nói chuyện này, nhưng thái độ của Âu Dương rất kiên định. Hắn bày tỏ giờ mình không phải là kẻ ngu dốt, nhưng không có nghĩa là tương lai hắn sẽ không có phút hồ đồ. Thời gian hoàng kim của mỗi người đều có hạn, cho nên tuyển chọn người khác để thay thế là biện pháp tốt nhất. Đồng thời, Âu Dương cũng hi vọng mọi người có thể chọn ra một người chủ tịch công chính,khách quan một chút, có đầu óc và tố chất lãnh đạo một chút. Nghìn vạn lần đừng có nghĩ đến chuyện chỉ cần chọn ra người có giao tình tốt với mình, bởi vì đó không chỉ làm hại mọi người mà con hại hơn cho chính bản thân mình. Sau ngày mai, Âu Dương chỉ còn là người chủ tịch danh dự, không có thực quyền, chỉ có một chức vụ để biểu thị thân phận. Trong số những người có chí hướng muốn tham gia tuyển chọn, phần nhiều là những người mạnh dạn tiến cử tên Tô Thiên tuổi chừng ba mươi này. Mỗi người bọn họ đều có bài diễn văn tham tuyển, chiều mai sẽ mang ra đọc. Đừng nghĩ rằng cơ hội của Tô Thiên là lớn nhất, nhiều người của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình vẫn không tán thành việc Tô Thiên kiêm chức chủ tịch. Dù sao thì nghiệp vụ hiện nay đang trong giai đoạn mở rộng thị trường, thân là tổng tài hành chính ưu tú có rất nhiều việc phải làm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện