Âu Dương không quan tâm việc bọn họ âm thầm lôi kéo quan hệ, chiếu theo quy định, trong mấy ngày tham dự hội nghị, bất kì ai cũng không được trực tiếp hay là gián tiếp hỏi thăm chủ tịch. Âu Dương vui tới mức nhàn hạ. Sáng hôm sau, chính thức bắt đầu biểu quyết thành viên mới gia nhập thương hội, ứng cử viên gồm có Tư gia, Vương chưởng quỹ và hai người do hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tiến cử.
Vương chưởng quỹ rất khiêm tốn cũng rất thực tế, ông ta nói trước, biểu thị rõ phương hương kinh doanh của bản thân là tiến hành khảo sát, khai thác trong lòng đất, không bao gồm khu vực có mồ mả. Chiến lược là gìn giữ cái đã có, không vay tiền của người ta, cũng không cho người ta vay tiền. Ngoài phần gửi tiết kiệm trong ngân hàng ra, số tiền dư đều ủng hộ cho quỹ dưỡng lão.
Mặc dù Vương chưởng quỹ không phải là người bạn kiếm tiền thật tốt, nhưng đạo đức của người này trong vòng người xung quanh vẫn khá cao thượng, hợp tác với ông ta có tính an toàn rất cao. Thêm vào đó, hành động ông ta mang tám phần lợi nhuận ủng hộ cho quỹ dưỡng lão thật vĩ đại biết bao. Tất cả mọi người trong ghế nghị sĩ đều vỗ tay tán thành, ông ấy gần như có được số phiếu tối đa.
Cuộc đua tranh tiếp theo thì khá là kịch liệt. Tài lực của Tư gia thì không cần phải nói nữa, nhưng các hiệp hội thương nghiệp rất bất mãn với cách quản lý gia tộc truyền thống. Về điểm này, Tư Đức biểu thị: Trong tương lai, Tư gia sẽ chỉ tiến hành quản lý gia tộc ở lĩnh vực ruộng đất, các hạng mục đầu tư còn lại đều sẽ áp dụng quy định theo cổ phần đảm nhiệm. Tật xấu lớn thứ hai của Tư gia chính là không tuân thủ hợp đồng, đã từng tự ý vi phạm chế độ quản lý của ngân hàng tư nhân Dương Bình tại Liêu quốc, dẫn đến tính cướp đoạt của Tư gia nổi lên, kiểm soát đại thể việc lưu thông tiền tệ. Tư Đức thừa nhận đó là một sai lầm rất nhiêm trọng, đồng thời tỏ rõ: ngoài việc khôi phục lại thể chế của ngân hàng tư nhân Dương Bình tại Liêu quốc ra, sẽ không bắt mọi người phải góp tiền phục vụ quỹ giáo dục, không nhận bất kì khoản phí được trích ra nào.
Ngoài ra còn hai nhà nữa, một người là Hồng Đắc Tử chuyên hành nghề vận chuyển đường thủy. Có điều chỉ giới hạn ở sông mà thôi. Một nhà khác hành nghề sản xuất hạt giống, tiếng tăm rất tốt. mặc dù vốn liếng không quá hùng hậu, nhưng lại là nhà cung ứng chủ yếu của nông nghiệp ở phía Nam sông Hoài. Người này đã nhập vào rất nhiều loại trái cây và rau củ từ Ba Tư và Ngọc Châu, hơn nữa còn phái người xuống nông thôn hướng dẫn mọi người cách trồng trọt, tiếng tăm thực sự rất tốt.
Trải qua ba vòng bỏ phiếu, cuối cùng Tư gia dành thắng lợi do trước đó đã làm đủ công tác với đám người Âu Dương. Hai nhà kia dù thất bại nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, rất nhiều thành viên có hứng thú với nghiệp vụ của hai nhà này.
Buổi chiều là cuộc tuyển của chủ tịch - cuộc tuyển cử quan trọng nhất. Do Âu Dương không đảm nhiệm nữa nên cần phải có người tiếp quản chiếc ghế chủ tịch của nhiệm lỳ tới ngay lúc này. So với bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng vào buổi sáng, buổi chiều là một bầu không khí trầm mặc. Không phải mọi người khiêm tốn mà mọi người không có niềm tin rằng mình có thể làm tốt hơn Âu Dương. Âu Dương bước lên bục và nói:
Các vị, làm chủ tịch không chỉ là vinh dự, mà còn có trách nhiệm. Làm sao để có thể bảo vệ tốt hơn lợi ích của thương gia, làm sao để có thể mở rộng hơn nữa lợi ích của thương gia. Thất bại là điều khó tránh, Âu Dương ta cũng không phải thánh nhân, cũng làm ra nhiều chuyện không nên làm, cũng không có suy nghĩ mọi chuyện cho vẹn toàn. Ví dụ như chuyện lao công Nữ Chân bạo** chẳng hạn, trách nhiệm của ta là rất lớn. Có thể sai nhưng không thể không thay đổi. Ta cũng biết đảm nhiệm chức vị này phải làm rất nhiều, rất nhiều việc, nhưng luôn luôn có người làm. Nói cách khác, chức vị này cũng là sự công nhận của toàn Đại Tống đối với ngươi.
Nếu Âu đại nhân đã nói như vậy thì ta xin tự tiến cử bản thân.
Vương chưởng quỹ đứng
dậy và nói:
Dù sao ta cũng là một người nhàn rỗi, chuyện ở bên dưới đã có hạ nhân xử lý, còn có sự chú ý của Hồ đại ca.
Tô Thiên lập tức đứng dậy và nói:
Mọi người đều biết tính tình của ta, gan của ta cũng rất lớn. Có thể kiếm tiền nhanh chóng, bù tiền thì càng nhanh hơn. Ta không giống với đại nhân, là thân tín của Hoàng Thượng. Cũng không giống nhiều người có các quan đại thần nâng đỡ, nhưng nếu mọi người chọn ta, ta sẽ dốc toàn bộ sức lực của mình.
Người đại diện của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đã nói rồi thì Chu An - người đại diện của hiệp hội thương nghiệp Đông Nam đương nhiên cũng phải đứng dậy:
Ta thì không có bản lĩnh như Tô chưởng quỹ. Có thể đi đến bước này, trừ vận khí không tệ ra, đều nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Ta cũng khá lớn tuổi rồi, bì không lại với những người trẻ tuổi. Thêm vài năm nữa ta sẽ để gia nghiệp cho đám con cháu quản lý. Cho nên làm một vị chủ tịch coi như cho đỡ nhớ nghề.
Theo quy tắc, nếu Chu An chuyển hơn bốn phần tài sản của mình cho con cháu, thì sẽ bị tước mất quyền được ngồi trong ghế nghị sĩ, con cháu ai có bản lĩnh thì tự đến mà tranh đoạt.
Ngoại trừ ba người này, không có ai đứng lên nói thêm gì nữa. Thực ra mọi người đều biết, Tô Thiên hoặc Chu An - một trong hai người bọn họ chắc chắn sẽ trúng tuyển. Chu An quen biết rộng, kinh doanh túc trí đa mưu, nhưng không đủ chí tiến thủ. Nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vật rồi mà ngoại trừ ba châu: Hàng, Dương, Hồng ra, ông ta chỉ thêm được Hoành Châu và một nửa Đài Châu vào trong vùng kinh tế Đông Nam.
Tô Thiên thì lợi hại rồi, năm đó, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình gần như là ở trong tình trạng cháy túi, thế mà hắn dám mở một đường biên chạy thẳng đến Liêu quốc.
Đem hai người ra so sánh, mọi người vẫn nghiêng về Tô Thiên hơn, dù sao thì chuyện quan trọng nhất hiện nay là chiến tranh với Kim quốc sắp bắt đầu rồi. Tính tình của Chu An không phù hợp bạo lợi mà chiến tranh mang lại, mà ông ta khá phù hợp với giai đoạn hòa bình, khi tài phú được tích lũy vững vàng. Sau ba lần biểu quyết, Tô Thiên lên đảm nhiệm chức chủ tịch của hiệp hội thương nghiệp nhiệm kỳ thứ hai. Bây giờ người này có thể điều động nguồn tái chính lên đến con số thiên văn.
Việc hành nghề bảo hiểm cuối cùng thuộc về Hồ Vạn Tam. Ông ta nói. không vì cái khác mà vì ơn cứu mạng của Âu Dương, có bỏ tiền ra cũng làm. Mọi ngượi không rõ lắm về lợi nhuận và sự phiêu lưu của ngành nghề này, Tư gia đương nhiên muốn có nhưng không kham nổi vì người hợp tác quá ít. Cuối cùng Hồ Vạn Tam đầu tư năm mươi vạn quan, chiểm 60% tổng số vốn cổ phần, thành lập công ty bảo hiểm Đại Tống. Do Âu Dương hướng dẫn, tạm thời Hồ Hạnh Nhi sẽ đảm trách tổng tài hành chính, nhân tuyển cụ thể sẽ do mọi người đề cử trong buổi họp cổ đông ba tháng sau.
......
Triệu Ngọc vừa xem bản kế hoạch bảo hiểm mà Âu Dương cử người đưa tới liền trầm trồ khen ngợi. Mặc dù trước đây các tướng sĩ tử trận cũng có chút phí mai táng, nhưng căn bản là như muối bỏ biển. Hơn nữa còn chịu tầng tấc áp bức, bóc lột của những người có lòng dạ đen tối, tên thường gọi là lóc da người chết. Triệu Ngọc lập tức tìm người của Binh Bộ và Xu Mật Viện đến bàn bạc. Vì trong bản kế hoạch, Âu Dương đề nghị triều định bỏ ra năm quan tiền để mua bảo hiểm cho toàn thể cấm vệ quân. Tàn tật sẽ bồi thường một trăm, chết sẽ bồi thường năm trăm.