Sự phát triển của xã hội chính là như vậy, đem tiền bạc tập trung vào trong tay của một vài người. Nếu không có chính sách nào can thiếp, tiến hành phân chia tiền bạc lần thứ hai, thì sự khác biệt giàu nghèo sẽ ngày một rộng ra.
Khi ngươi dùng mười quan kiếm một quan, người khác sẽ dùng một nghìn vạn quan kiếm một trăm vạn. Nếu không thì vì sao lại nói thùng vàng đầu tiên là khó nhất chứ. Tư liệu mà Binh Bộ Thượng Thư đưa cho là, trước mắt Đại Tống có tám mươi hai vạn cấm vệ quân. Nếu mỗi người năm quan tiền thì sẽ tốn hơn bốn trăm vạn.
Mà cho dù tính cả hai lần chiến tranh với Tây Hạ, số tiền trợ cấp cho các tướng sĩ tử nạn chưa tới mười vạn quan. Đồng Quán không quan tâm đến chuyện có bao nhiêu tiền, hắn cho rằng đây là biện pháp tốt nhất để tháo gỡ nỗi lo về sau của các binh sĩ.
Cho dù binh sĩ không có tiền để mua lại bảo hiểm thì tương lại họ cũng có thể được bồi thường một nửa số tiền. Bản kế hoạch của Âu Dương ngặt nghèo ở chỗ: triều đình phải đóng toàn bộ tiền cho cấm vệ quân, không thể vì ai phải tiên phong thì mới đóng tiền giúp người đó được.
....
Hồ Hạnh Nhi xem bản kế hoạch:
Âu Dương, ngươi có phải đang xem ta là đứa trẻ để đùa giỡn không vậy? Ngộ nhỡ khai chiến một cái, có lấy hết sản nghiệp của cha ta ra đền cũng không đủ.
Cô nương, ngươi đang tham gia vào nghề bảo hiểm. Nghề bảo hiểm có rất nhiều thứ chỉ người nội bộ mới biết.
Âu Dương chỉ vào bản kế hoạch và nói:
Nhân viên thuộc biên chế đang tại chức không tự sát mới được bồi thường. Cũng chính là nói điều kiện tiên quyết là không phải chết vì tự sát, điều kiện thứ hai là khi hắn chết phải đang còn nằm trong hàng ngũ biên chế. Chiến tranh thường có câu binh bại như núi đổ, một khi bị bại, thì không thể coi là đang tại chức, bởi vì hắn không có nghĩa vụ phải thi hành. Hơn nữa ta còn có một vài tư liệu.
Tư liệu gì?
Từ từ rồi khoai nó sẽ nhừ.
Âu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:
Ngươi vẫn là không nên xem nữa, đây là cái bẫy bảo hiểm mà ta viết ra. Ngươi chỉ cần tin mộ câu này thôi: Ta sẽ không khiến ngươi lỗ vốn là được rồi.
Hồ Hạnh Nhi bực dọc:
Thì ngươi cứ nói một cái cho ta nghe một chút không được sao?
Được, thì nói một cái. Trong lúc điền đơn bảo hiểm, có một phần điều tra. Ví dụ như có say rượu hay không, thường ngày có nát rượu hay không?
Hồ Hạnh Nhi nghi hoặc nói:
Cái này thì có liên quan gì chứ? Đánh chết người thì không tính là đang đương chức. Say rượu thì có thể coi là tự sát sao?
Đúng vậy, cho nên mới gọi đây là cái bẫy.
Âu Dương nói:
Rất nhiều người sẽ không điền đơn đúng sự thật, họ lo lắng vì uống rượu mà tương lai số tiền bồi thường khi họ chết đi sẽ ít hẳn thì sao. Bẫy chính là ở chỗ này. Hắn nói dối tức là hắn không thành tâm đối đãi với chúng ta. Ngay từ lúc đầu đã lừa dối chúng ta, chúng ta có thể từ chối bồi thường hoặc là bồi thường ít đi.
... Cũng không hiểu cho lắm.
Âu Dương hỏi:
Ngươi nghĩ rằng hàm răng của ngươi rất khỏe mạnh sao?
Đương nhiên rồi.
Nói bậy, khe hở giữa các răng cửa của ngươi quá lớn, hơn nữa còn có răng sâu. Sau khi ngươi gặp chuyện không may, vì trên khế ước của ngươi với công ty bảo hiểm ngươi đã tiến hành gian dối, giấu diếm sự thật. Cho dù hàm răng của ngươi chẳng liên quan gì đến cái chết của ngươi, chúng ta vẫn có thể từ chối bồi thường. Vì chiếu theo luật thương nghiệp, khế ước không đúng sự thật thì có thể hủy bỏ. Toàn bộ lợi ích sẽ thuộc về người không nói dối.
Hồ Hạnh Nhi khẽ gật đầu một cái rồi đột nhiên xông tới cướp bản thảo trong tay Âu Dương:
Đưa ta xem, đưa ta xem.
Đây không phải là bản
thảo, đây là vàng đấy.
Không sờ soạn lung tung.
Âu Dương vội nhảy ra một bước, đem bản thảo trong tay ném xuống ao.
Hồ Hạnh Nhi thấy bản thảo bị ngâm trong nước, vết chữ đều nhòe hết bèn khóc lớn tiếng:
Ngươi không cho ta xem, thì ngươi đừng có viết. Người viết rồi mà lại không cho người ta xem, vậy thì ngươi đừng có nói, ngươi nói rồi lại không để cho người ta nghe....
Âu Dương rất xin lỗi nói:
Cái này ta đã suy nghĩ từ rất lâu, nhưng vẫn cảm thấy không thể bẫy người ta như vậy được. Dù sao thì những người này đều vì Đại Tống mà đổ máu, mà hi sinh.
Ta... Ta có thể dùng với người khác sao. Ví dụ như ngươi chẳng hạn.
Âu Dương nhe răng cười hì hì:
Ta không tin. Âu Bình, tiễn khách.
Âu Dương.....
Hồ Hạnh Nhi hung hăng giậm chân, hậm hực rời đi, lúc đi cứ khập khà khập khiễng, sức lực dùng quá lớn, tê dại rồi.
Âu Bình tiễn khách sau đó trở lại vừa vớt rác dưới ao vừa hỏi:
Thiếu gia, có niềm vui mới?
Niềm vui mới cái con khỉ, đại liệt nữ của ta. Rảnh rỗi nên kiếm chuyện trêu chọc nàng ta một chút. Chớ nói lung tung. Người nói vô tình, người nghe hữu ý thì phiền hà lắm.
ÂU Dương nói:
Cha nàng ta là lão giang hồ, trước khi đi có nói với ta, ông ta với ta là bằng vai bằng vế, nếu con gái của ông ta không nghe lời thì ta tùy ý mắng mỏ. Tức là ngầm ám chỉ với bản thiếu gia: ngươi không được xuống tay với vãn bối đấy nhá.
Vậy bản thân thiếu gia nghĩ thế nào?
Haha, năm sau Hồng Ngọc trở về rồi.
Âu Dương nói:
Nữ nhân tất nhiên là tốt, nhưng ngươi phải nghĩ đến hậu quả của việc cưới về một đống vợ. Người thấy ta có thể còn nhàn nhã và khoan thai ở nơi này mà xem báo, phơi nắng như thế này sao? Muốn có được một thứ thì phải mất đi một thứ tương đương, chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi.
Thiếu gia, tiểu nhân cảm thấy đạo lý gần đây mà người giảng càng lúc càng thâm thúy.
Ví dụ như ta ăn một quả táo no rồi, nếu ta muốn ăn thêm một quả táo nữa thì ta phải suy nghĩ. Miệng của ngươi đã thỏa mãn rồi, khẩu vị của ngươi thì sao? Cứ liên tục tống thức ăn vào sẽ làm mất khẩu vị, hơn nữa buổi tối ngươi tự nhiên sẽ ăn ít đi, bỏ lỡ các nhiều mỹ vị ngon hơn. Sau khi ngươi cùng với một nữ nhân thành thân, một nửa tiền trong tay ngươi sẽ phải đưa cho nàng ấy tiêu, ngươi phải nén chịu càu nhàu của nàng ấy, phải nén chịu các loại tật xấu của nàng ấy. Tương ứng với việc ấy là nàng ấy sẽ giúp ngươi chăm lo việc nhà, giúp ngươi nấu cơm giặt quần áo, giúp ngươi sinh em bé. Ngươi có thể lên giường miễn phí với nữ nhân. Bỏ được không? Bỏ được mới tài đấy.
........
Âu Bình chìm vào suy tư.
Âu Dương cười nói:
Không cần phải suy tư vô vị như thế, bản thân vấn đề này không có ý nghĩa gì cả.
Thiếu gia, rất lâu người không bơi vào mùa đông rồi.
Bơi mùa đông thích hợp cho những người trẻ tuổi như các ngươi hơn.