Có người phục tùng, cũng có người không phối hợp. Có một thôn tên Hồng Tinh là quậy hung nhất, họ cho rằng Chung Tương chia đất cho họ thì đất đó là của họ, hơn nữa địa chủ đều đã chết sạch rồi, quan phủ không nên nhúng tay vào mới đúng. Dưới sự dẫn dắt của mấy thanh niên trai tráng, toàn thôn đều không chịu phối hợp. Cấm vệ quân kiên nhẫn làm việc, nhưng lại bị người ta đả thương. Trong cơn tức giận, Âu Dương đã cử binh sĩ đến chém đầu mấy thanh niên dẫn đầu, khơi mào cho cuộc bạo* với quy mô lớn. Cuối cùng đại quân phải vào cuộc, từ đó thôn Hồng Tinh biến mất trên trái đất. Tất cả ruộng đất đều bị Âu Dương thu làm của riêng.
Âu Dương cho rằng thôn Hồng Tinh đang lợi dụng hành vi cường đạo của bản thân mà tranh đoạt ruộng đất. Mà những người lao động khỏe mạnh trồng trọt trên một mẫu ruộng đã chiếm một tỉ lệ khá cao, lao động khỏe mạnh ở Dương Bình cũng chỉ có bảy phần. Lấy của ăn cướp làm của riêng, cho rằng pháp bất trách chúng*. Âu Dương biết đám người này nghĩ rằng dáng dấp của mình không giống tên đao phủ một chút nào cả. Nói thật lòng, Âu Dương cũng không muốn giết người, nhưng không giết thì chính sách ruộng đất không có cách nào thực thi được.
*Pháp bất trách chúng: là một nguyên tắc ngầm: pháp luật không phạt số đông.
Hiệu quả tàn sát cả một thôn thật rõ rệt, lại có thêm sự khuyên nhủ đầy kiên nhẫn của binh sĩ, nói rõ tỉ lệ mỗi người một mẫu đất đã là vô cùng cao ở Đại Tống rồi. Các thôn đều tỏ ý chấp thuận, đồng thời chọn ra Lý trưởng, Hộ trưởng, giúp đỡ việc trông coi cho chu đáo.
Có một hương diện khác mang tính phá hoại vô cùng nghiêm trọng, tôn chỉ của Chung Tương còn có một điều khoản là đốt thành. Tuy nhân khẩu trong thành mang tính tập trung, nguồn lính chiêu mộ cũng khá dễ dàng và chưa bị phá hoại hoàn toàn, nhưng muốn khôi phục lại thành thị như trước thì ít nhất cũng cần đến số nhân lực gấp mười lần, thậm chí là trăm lần so với nhân lực tham gia phá hoại.
Địa thế của Hàm Châu khá nghiêm ngặt, nhận được quân báo, năm huyện và một châu của Đàm Châu đã bị thiêu hủy hoàn toàn. Hỏa quân khởi nghĩa trú đóng ở trại lính thủy, hoặc trú đóng nơi núi rừng. Chia thành tốp nhỏ, chuẩn bị đánh du kích với Âu Dương.
Đánh du kích là một kiểu chiến tranh vô nhân đạo, hắn lợi dụng sự che chở của dân chúng tiến hành tác chiến một cách linh hoạt, phần lớn số lượng thương vong đều thuộc về dân chúng. Trung Quốc thường xuyên phê phán những đứa trẻ của nước họ chưa được bao nhiêu tuổi đã tham gia chiến đầu, trên thực tế, vào niên đại chiến tranh, Trung Quốc đã tổ chức một đội quân nhi đồng. Như chuyện mọi người đều đã quen thuộc với câu chuyện Vương Nhị Tiểu thả trâu, chính là lôi kéo trẻ vị thành niên bước vào chiến trận, kẻ giết chết Vương Nhị Tiểu không phải người Nhật Bản, mà thực ra là Bát Lộ quân. Ở điểm này, ít nhất ** vẫn còn khá nhân đạo, ít ra thì người mà họ bắt là một thanh niên khỏe mạnh.
Âu Dương biết loại chiến thuật này, nhưng trước giờ chưa từng nghiên cứu tới làm gì, Lưu Kỵ rõ ràng cũng không có kinh nghiệm ở mặt này, hai người đều cảm thấy tình hình của Đàm Châu có chút góc búa. Lúc này mà vung ra đoàn gian tế thì sẽ có tác dụng cực lớn.
Gian tế đến báo: tám trăm thành viên của hội Hỗ Trợ ở xã XX muốn tổ chức họp mặt ở
địa điểm XX.
Vì vậy mà một đầu mối đã được hé lộ, bắt tù binh làm việc, thả về. Những nơi khác đều không dám thu nhận những người này, đồng thời cũng lo lắng rằng trong nội bộ của mình có gian tế, nên suốt ngày sống trong sợ hãi. Dù sao thì nếu hôm nay không làm gian tế, ngày mai thấy ngày tháng quá khổ, lại đi làm gian tế cũng không biết chừng. Nhân tâm không nuôi được cái bụng đói.
Tuy tốn hơi nhiều thời gian một chút, nhưng quân diệt trừ phiến loạn tiến quân thận trọng, dưới sự giúp đỡ của gian tế, dễ dàng tiêu diệt các thế lực chống đối ở khắp mọi nơi. Dưới sự đàn áp tàn khốc, quân Ngụy Sở ở Đàm Châu đã lui toàn bộ binh sĩ về Đỉnh Châu. Theo nguồn tin đáng tin cậy, quân Ngụy Sở tập trung ở Đỉnh Châu khoảng hơn mười vạn người. Ngoài bổn thành Đỉnh Châu, toàn bộ huyện thành của Đỉnh Châu đều đã bị tiêu diệt. Giữ lại Đỉnh Châu là để Chung Tương ở đó xưng cương, hô hào thực thi mệnh lệnh.
Trong lúc cấm vệ quân chiếm lĩnh Đỉnh Châu, Chung Tương cử người tiến hành tập kích các huyện theo đường thủy. Nhưng hiệu quả không lớn. Không phải vì kế hoạch bị bại lỗ mà là bị thực lực của người ta quá mạnh. Địa chủ và thương nhân cùng nhau thành lập vũ trang, bảo vệ quê hương mình. Vả lại, mỗi thành đều có hai trăm cấm vệ quân, không vận động quân sự với quy mô lớn thì khó mà có được hiệu quả. Mà hành động quân sự với quy mô lớn thì sẽ bị cấm vệ quân chủ lực nhận ra ngay. Cho dù có thể chiếm được thành trì thì tổn thất cũng vô cùng nặng nề.
Dưới sự giúp đỡ của hiệp hội thương nghiệp, sự nỗ lực của các địa chủ, các châu đều đã thành lập được vũ trang tự vệ. Cùng với đó là áp chế thành công tình thế của quân khởi nghĩa. Các châu ở đường Kinh Hồ Nam bắt đầu dụng binh từ phía Nam để ép Đỉnh Châu. Đường Kinh Lăng ở phía Tây Đỉnh Châu cũng đang tập kết, có xu hướng di chuyển về Định Châu.
"Nhận được tin."
Lưu Kỵ nói với Âu Dương:
"Dương Ma muốn bắt cá, gần đây đang điều nghiên địa hình."
Hiện nay nọ đang ở Đàm Châu, do thành thị đều đã bị phá hoại nên tạm thời phải trú quân ở một trấn nhỏ.
"Tuy Dương Ma có trong tay mấy vạn người, nhưng sức chiến đấu lại khá tập trung, am hiểu thủy chiến. Ta nghe nói hắn rất hiểu thuyền có bánh xe. Người trên thuyền dùng chân đạp cho bánh xe di chuyển, là có thể khiến thuyền phóng nhanh trên mặt nước mà tiến về phía trước, nó di chuyển như bay, bốn phía lại có gậy gộc tiến công thuyền địch, khá là có tài."
"Uhm!"
Lưu Kỵ nói:
"Người này tuổi còn trẻ mà đã có uy tín rất cao trong lòng quân, lại có tài quân sự."
"Giết hắn đi."
Âu Dương nói:
"Đám người Tống Giang không phải đã tới Giang Lăng rồi sao? Bảo họ đi thu dọn tàn cục. Chúng ta lấy lại được Đỉnh Châu là tốt rồi, dù sao thì bây giờ Chung Tương cũng không thôn tính được binh mã của Dương Ma."
"Đáng tiếc quá."
"Phải, thật đáng tiếc."
....