Giết thế nào? Đương nhiên là ám sát rồi. Người nguy hiểm nhất không phải là kẻ địch của ngươi mà là bạn bè ngươi, ngươi luôn ở bên cạnh ngươi. Khắp nơi đều có gian tế, dù trong quân của Dương Ma thì số gian tế không nhiều, nhưng để đề phòng có người ám hại, Dương Ma xuất nhập đều mang theo người huynh đệ cùng sống chết này của mình. Nhưng hắn vẫn bị người ta giết. Người giết hắn tên là: Hoàng Tá, Dương Khâm, Hoàng Thành, Chu Luân. Bốn người này đều là những huynh đệ đã đi theo Dương Ma nhiều năm, đều có hạ bộ của riêng mình. Họ cũng là tù binh mà Âu Dương bắt được ở huyện Tam. Điểm khác biệt chính là, họ đều nguyện ý đầu hàng, không nguyện ý đầu hàng thì sẽ chẳng có ai sống sót mà cùng Dương Ma trở về. (Đây chính là bốn kẻ phản bội trên lịch sử.).
Hai thủy trại Hạ Thành, Lưu Hành đại loạn, mâu thuẫn nội bộ bùng nổ, tướng lĩnh thực quyền dẫn người tấn công lẫn nhau, hoặc tiêu diệt phản đồ, hoặc gài tang vật hãm hại. Binh sĩ cũng không biết lời nói của ai là thật, của ai là giả, mọi người đều nghe theo lão đại của mình mà đánh chém lung tung.
Sau khi nghe được tin, Tống Giang nói:
"Huynh đệ thủ túc tương tàn. Một đám tín đồ bợ đỡ như vậy sao có thể làm nên chuyện chứ?"
Ngô Gia Lượng nắm tay thành quyền, nói:
"Đại ca, quản chuyện của người ta làm gì. Âu đại nhân nói rồi, lấy lại hai thủy trại này, chúng ta sẽ trở thành công thần của Đại Tống."
Tống Giang thích nghe câu này, mấy năm qua phải chịu biết bao ủy khuất. Đừng thấy hắn là võ quan ngũ phẩm mà nghĩ hắn có thực quyền, thực ra dưới trướng hắn chẳng hề có quân. Lần này, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hắn liền dẫn toàn bộ đám huynh đệ và đám binh sĩ đến đây. Nếu trận này thắng lợi vẻ vang, sau này có thể sẽ có một tiểu đoàn của riêng mình. Còn có thể nắm trọng trách quản lý sông Địch, Tống Giang càng sở cầu hơn. Tống Giang quát lớn:
"Tín hiệu."
Đám người Hoàng Tá nghe tiếng pháp lập tức hạ lệnh cho bộ hạ của mình:
"Tìm vải buộc vào cánh tay trái đi. Viện binh đến rồi, mở thủy môn."
Không có nghi vấn, hai thủy trại được coi là thiên hiểm đã được Giang Tống lấy về tay một cách nhẹ nhàng. Sau khi lấy được hai thủy trại, Tống Giang nhanh chóng tu chỉnh thủy trại thành nơi phòng thủ. Thu hẹp khả năng hoạt động của thủy quân Đỉnh Châu. Tin tức này cũng được truyền đến Đỉnh Châu một cách tự nhiên, Chung Tương đau lòng vì cái chết của Dương Ma rất lâu, hay nói đúng hơn là đau lòng cho chính mình. Ba mặt trên đất liền đều có địch, đường thủy cũng bị địch vây trước chắn sau, Chung Tương có thể cảm nhận được ngày tận thế của mình sắp đến rồi.
"Sai lầm lớn nhất của Chung tướng chính là giết người không gớm
tay, kết qua không có được sự hậu thuẫn căn bản từ phía quần chúng. Một khi không có sự ủng hộ, nâng đỡ từ phía quần chúng thì việc bạo loạn rất khó có thể kéo dài."
Âu Dương nói:
"Giết quan viên thì thôi đi, đằng này đến nho, đạo, phật hắn đều muốn giết cả, đó chính là tự chuốc lấy bại vong."
"Chính xác."
Lưu Kỵ rất tán đồng, hỏi:
"Đại nhân, đã biết như thế sao vẫn có nhiều người gia nhập như vậy kia chứ?"
"Ai mà không muốn đứng trên người khác."
Âu Dương nói:
"Chung Tương vẽ ra một cái bánh, dù chỉ là vẻ, nhưng lại rất mê người. Ai mà không hi vọng có thể có được cuộc sống như ta đây, có tiền, có nữ nhân, tiêu diêu tự tại. Nhưng họ không có năng lực để làm, thậm chí còn không thể trở thành người có tiền. Họ không biết chữ, nên căm hận người biết chữ, nghĩ rằng nếu mọi người ai cũng không biết chữ thì có phải sẽ tốt hơn không? Họ bị bóc lột, nên hận những kẻ đã bóc lộ họ. Họ nghĩ rằng nếu xã hội đến thích ứng với họ, chứ trước giờ chưa từng nghĩ đến việc mình phải thích ứng với xã hội. Đương nhiên, có rất nhiều người chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng họ tin tưởng chỉ cần có nhiều người thì có thể dùng đôi tay mình để thay đổi cuộc sống."
Lưu Kỵ cười nói:
"Đại nhân lại đùa nữa rồi, những người quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời như thế, sao có thể..."
"Ngươi sai rồi, đây là nơi đất lành chim đậu. Dựa hồ dựa núi, có ruộng có nước có đất."
Âu Dương nói:
"Là bản thân họ không nguyện ý thay đổi quỹ đạo sống của mình, mà chỉ hi vọng có thể thay đổi cuộc sống của người khác. Nếu là Dương Bình làm, đem ruộng đất trong một thôn gom lại một chỗ, sau đó cho người chỉ định cày cấy, lao động nhàn hạ có thể vào trong thành làm thêm, mặt khác có thể hùn vốn đánh bắt cá kiếm chút thu nhập. Nhưng ngươi xem, bọn họ đang làm cái gì thế kia?"
Lưu Kỵ và Âu Dương dắt ngựa tản bộ, chỉ có thể thở dài trước những điều mắt thấy, tai nghe. Dân chúng đánh bạc là nghiêm trọng nhất, tiếp đến là uống rượu. Một chiếc bàn đánh bạc, **, toàn bộ đám trẻ con đều bu chung quanh góp vui. Thời hiện đại, Âu Dương từng đón tết trong một nông thôn, nhiệt tình của trận đánh bạc kia khiến Âu Dương xấu hổ. Công viên trong huyện thành trở thành tụ điểm đánh bạc, cảnh sát tuần tra cũng không thể làm gì.