"Người chỉ có muốn sống, nào có muốn chết?"
Âu Dương nói:
"Các ngươi sao nhất định phải đánh trận chứ? Người Nữ Chân mười mấy năm này sống ngoại trừ chiến tranh vẫn là chiến tranh, ta rất không hiểu, vì sao các ngươi phải đánh?"
"Vì sao?"
Oát Xuyết cố gắng suy nghĩ thật lâu mới nói:
"Vì sinh tồn và tôn trọng. Hơn nữa, ngoại trừ đánh trận, chúng ta còn biết cái gì?"
Âu Dương biết, bọn họ đã biến đánh trận thành một phương thức sống, chứ không phải một loại hành vi. Rất nhiều người bọn họ vừa ra đời đã bị quán thâu tư tưởng chiến đấu. Bọn họ tôn kính nhất là dũng sĩ, khinh bỉ người nhu nhược. Chết trận trên chiến trường được coi là số mệnh của dũng sĩ. Giống ngươi rất khó lý giải về tổ chức tôn giáo cực đoan Ả Rập, bọn họ nghĩ rằng vì chân chủ vì Ả Rập mà chết là việc rất quang vinh và thần thánh. Bọn họ quen thấy kẻ địch chết đi, cũng quen thấy người mình chết đi. Phải biết rằng muốn thay đổi sinh hoạt tập quán của một người có bao nhiêu khó.
Không thể phủ nhận, Oát Xuyết vẫn rất tốt với bằng hữu, cho dù trong tay Âu Dương còn có vũ khí hắn chán ghét. Hắn để lại đùi sau của con thỏ cho Âu Dương và Triển Minh. Hai người cũng không nói vấn đề rất khó nói rõ này nữa, uống rượu, nói chuyện phiếm. Nói chuyện Dương Bình, nói chuyện Đông Kinh, nói chuyện nữ nhân.
Mãi đến khi hai ngàn kỵ binh đem bọn họ bao vây, trang phục cấm quân thuần một sắc, nghe được tiếng nổ mạnh, trú địa quân Tống lập tức phái nhân mã tới xem xét. Một tướng lĩnh hơn hai mươi tuổi đánh ngựa ra trước hỏi:
"Các ngươi là ai? Những người này là các ngươi giết à?"
Âu Dương đi lên, chuẩn bị cầm giấy thông hành. Lại nghe một binh sĩ quát lên:
"Hắn là Hoàn Nhan Tông Bật, con trai thứ tư của Hoàn Nhan A Cốt Đả."
"A"
Tất cả mọi người cả kinh, kể cả Âu Dương. Âu Dương hỏi:
"Ngươi chính là Hoàn Nhan Tông Bật."
"Đúng vậy"
Hoàn Nhan Tông Bật đứng lên, đè đao đề phòng trả lời.
"Phó tướng đông lộ Hà Bắc Ngô Giới, chủ quản quân vụ nơi đây."
Trước mắt còn chưa chính thức trở mặt với Kim, quân Tống sở dĩ nhạy cảm như vậy, là bởi vì danh tiếng của Hoàn Nhan Tông Bật không nhỏ. Chiến công không nhiều lắm, chỉ đánh mấy lần với người Liêu, nhưng đã từng là phó Nguyên soái Kim quốc. Hơn nữa báo hoàng gia cũng bình luận trọng điểm, có thể nói là danh nhân có phân lượng.
"Xin hỏi Ngô Tướng quân muốn thế nào?"
Lời này ngược lại làm khó Ngô Giới, cũng không thể nói chúng ta muốn đánh trận với các ngươi, cho nên xử lý ngươi trước. Hơn nữa nơi đây không thuộc về phạm vi quản hạt của quân Tống, đừng nói giết người, cho dù tạo phản quân Tống cũng không quản được. Có điều đảo mắt nhìn pháo ném trên người Âu Dương, Ngô Giới có chuyện đề hỏi: "Ngươi là ai, sao lại có pháo ném."
"Cái này..."
Âu Dương nói:
"Pháo ném là mượn từ hạm đội Hàng Châu."
"Ngươi là người của hạm đội Hàng Châu?"
"... Ta là người của Dương Bình."
"Dương Bình?"
Âu Dương đưa giấy thông hành lên.
Ngô Giới xem hết giấy thông hành, nghi hoặc nhìn Âu Dương hai lần:
"Trong giấy thông hành nói, ngươi là đi Lai Châu làm việc, sao lại chạy tới Cao Ly?"
"..."
Âu Dương không thể nói, đi cùng với thuyền của Lương Hồng Ngọc? Thuyền viên sẽ không tố cáo, tố cáo cũng không còn cách. Nhưng Ngô Giới là quan trên, không thể không báo. Mà vừa báo, hơi điều tra liền biết chân tướng. Triệu Ngọc vừa xem, thời điểm đánh trận, công khai chạy trốn cùng vợ trước **. Âu Dương sẽ rất khó nói, Lương Hồng Ngọc chỉ có thể về nhà sinh tiểu quỷ chơi. Nếu như là quân lộ Tây Bắc, tốt xấu gì cũng có người biết, nhưng quân lộ
Hà Bắc... Đệ tử thì có mấy người, nhưng nhiều năm không gặp, cơ bản thuộc về dạng gặp mà không báo danh cũng không nhận ra.
"Bắt lại."
"Chậm đã"
Hoàn Nhan Tông Bật quét ngang đao:
"Bên này là địa bàn của Cao Ly, ngươi muốn bắt hắn cũng chờ chúng ta uống rượu xong lại tính."
Huynh đệ này thật là nghĩa khí. Năm đó mình chơi hắn như vậy, trong lòng đúng là áy náy. Ngô Giới không ăn bộ này, mặt trầm xuống hạ lệnh. Triển Minh đột nhiên móc ra thứ gì đó nói:
"Mời Ngô Tướng quân tự xem một mình, không được tiết lộ với bất luận kẻ nào."
Sau khi Ngô Giới tiếp nhận xem xong lập tức đổ mồ hôi lạnh, sau đó lại nhìn mấy lần, xuống ngựa hành lễ nói:
"Mạt tướng không biết, kính thỉnh trị tội."
Âu Dương áp chế nghi hoặc trong lòng, khoát tay nói:
"Miễn, ngươi dẫn người trở về đi. Nếu còn hoài nghi, hỏi Lương Hồng Ngọc là được."
"Dạ"
Ngô Giới lên ngựa quát:
"Tiền đội biến hậu đội, hậu đội thành tiền đội, rút lui "
...
Âu Dương vô cùng nghi hoặc đoạt thứ trên tay Triển Minh xem, suýt nữa té xỉu:
"Ngươi... Ngươi lá gan cũng thật không nhỏ. Không ngờ giả truyền thánh chỉ."
Triển Minh cười nói:
"Thánh chỉ thật."
"..."
Âu Dương không nói gì, quả thật, thánh chỉ là thật. Là thánh chỉ do Triệu Ngọc tự tay viết bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai đại thần, có thể điều động cấm quân, chỗ thánh chỉ đến, như trẫm đích thân tới, thánh chỉ có quyền hạn vô cùng lớn. Nhưng loại thánh chỉ sai khiến này, tất phải nộp chỉ. Sao lại rơi vào tay Triển Minh chứ? Âu Dương tất nhiên biết nguyên nhân, lúc trước để cho tiện, Âu Dương đem thánh chỉ thật đưa cho Triển Minh, làm phần giả cầm đến Hà Nam để dùng. Về sau không trở về Đông Kinh, mà đi Tiết Bính, sau khi cùng Tiết Bính trở về Đông Kinh, liền thuận tay giao thánh chỉ giả lên. Quan viên tỉnh Trung Thư cũng hồ đồ, thẩm tra đối chiếu thì đúng là có thánh chỉ như vậy, cũng không nói gì. Mà Triển Minh vẫn luôn không dùng đến thánh chỉ, cũng không nhớ đến việc phải nộp chỉ. Sau khi Âu Dương biết mới đầu sợ hết hồn, sau đó ngẫm lại đến lúc ** có thể dùng được, cho nên gan to bằng trời để Triển Minh bảo quản, thời gian đã lâu, không ngờ quên mất chuyện này, bây giờ để lộ ra, phải lập tức tiêu hủy mới được.
Hoàn Nhan Tông Bật hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Âu Dương cười khổ:
"Hoàn Nhan huynh đệ, ta nói ra ngươi chắc chắn sẽ trở mặt."
"Không thể nào."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Cho dù ngươi là Hàn Thế Trung, cho dù ngươi là Da Luật Đại Thạch, rượu này vẫn sẽ uống."
"Ngươi thề."
"Ta thề..."
Hoàn Nhan Tông Bật lập tức thề.
Âu Dương rất hài lòng nói:
"Ta là Âu Dương."