"Ta..."
Hoàn Nhan Tông Bật ngơ ngác tại chỗ. Sau đó cắn răng quát:
"Ngươi chính là Âu Dương ta nằm mơ cũng muốn giết một trăm lần kia."
"Chuyện này rất khó nói, người tên Âu Dương có không ít. Có điều ngươi đã thề không trở mặt."
Âu Dương thở dài:
"Mặc dù ta biết chuyện này sẽ tạo thành sát thương tâm lý nghiêm trọng đối với ngươi, nhưng hai nước giao chiến, dùng chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể lý giải chứ."
Trải qua trường đàm, Âu Dương khá lý giải sự tôn kính của người ta với dũng sĩ, cùng khinh bỉ đối với loại người như mình.
"Âu Dương, hay cho Âu Dương nhà ngươi..."
Hoàn Nhan Tông Bật giận quá thành cười:
"Thực không ngờ lại biết ngươi. Ngươi sẽ không sợ ta trở mặt sao?"
"Không phải ta xem thường ngươi, ba nhà các ngươi cộng lại, thực không phải đối thủ của hai người chúng ta."
Triển Minh xuất đao, Hoàn Nhan Tông Bật kinh hãi lăn đi, hai tùy tùng chỉ cảm thấy hàn khí xẹt qua cổ, không khỏi nổi da gà, ngây người tại chỗ. Hoàn Nhan Tông Bật giận dữ nói:
"Có gan thì đại chiến ba trăm hiệp trên ngựa với gia gia."
Âu Dương cầm một quả pháo ném cuối cùng của mình cười hỏi:
"Ngươi chắc chứ?"
"..."
Hoàn Nhan Tông Bật rất có lòng tin với công phu trên ngựa của mình, hơn nữa hắn cho rằng nam nhân nên quyết sinh tử trên ngựa. Nhưng... Đương nhiên Hoàn Nhan Tông Bật sẽ không vô sỉ mà hô: Có gan dùng quan đao của ngươi cùng gia gia đại chiến ba trăm hiệp trên ngựa. Hoàn Nhan Tông Bật đem đao cắm vào bùn đất, ngồi xuống khịt mũi:
"Hừ "
Âu Dương cầm rượu điện uống một ngụm nói:
"Chúng ta đều vì chủ mình, nhưng ta thật sự thưởng thức ngươi. Ngươi phải thay đổi góc nhìn, nếu Hoàn Nhan Tông Bật ngươi không có chút tài năng nào thì đáng để ta tốn hao tâm tư hại ngươi sao? Sao ta không đi hại Tông Hàn?"
Những lời này Hoàn Nhan Tông Bật thích nghe, hắn và Tông Hàn luôn bất hòa. Lập tức tiếp rượu uống một ngụm nói:
"Tốt, bằng hữu thuộc về bằng hữu. Ngày nào đó ta ở chiến trường trông thấy ngươi, ta cũng tuyệt không nương tay. Nhưng ta cũng tuyệt sẽ không lợi dụng bằng hữu để gia hại ngươi."
"Như vậy mới là nam nhân."
"Ngươi là Âu Dương, vậy người kia nhất định là Triển Minh."
Hoàn Nhan Tông Bật thấy Triển Minh nói:
"Sớm nghe nói Triển Minh võ công cao cường, quả thật danh bất hư truyền."
Triển Minh ôm quyền:
"Tướng quân khách khí."
"Hôm nay ban ngày uống rượu Cao Ly, vừa rồi mới uống rượu Đường, không bằng thử rượu Nữ Chân của chúng ta xem."
"Được"
Hai bên không hề đàm luận ân oán tình cừu hai nước. Âu Dương dạy chơi đoán số, chơi con ong nhỏ, năm người dùng rượu làm chủ, mời rượu không ngừng. Cuối cùng ngoại trừ Triển Minh nhanh tay ít thua ra, bốn người khác toàn bộ đều say cả.
Mặt trời mới lên, Hoàn Nhan Tông Bật tỉnh lại, xoa xoa huyệt Thái Dương đứng lên, Triển Minh dưới đất mở mắt gật đầu xem như chào hỏi. Hoàn Nhan Tông Bật thấy Âu Dương không hạ độc thủ, lập tức cười nói:
"Nói một tiếng với đại nhân các ngươi, sau này dùng thân phận bằng hữu tới Kim quốc cứ tìm ta, ai cũng không dám làm khó."
"Tạ Tướng quân."
"Cái này cần tạ ơn à? Người Tống các ngươi thực dối trá."
Hoàn Nhan Tông Bật để hai tùy tùng lên một con ngựa, sau đó ôm quyền nói:
"Đi, các ngươi cũng mau đi đi, binh tuần tra trong trấn sắp ra đấy."
Triển Minh đứng lên ôm quyền:
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, mời"
"Mời"
Hoàn Nhan Tông Bật ôm quyền mà đi.
Âu Dương trở mình nói:
"Sự thật chứng minh rồng không nhất định sinh rồng. Ít nhất Hoàn Nhan Tông Bật không hèn hạ như Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Triển Minh gật đầu nói:
"Hắn không thèm đề phòng mà ngủ say, quả thật vượt ngoài ý liệu."
"Đỡ ta một cái"
Âu Dương đứng lên đau cả lưng:
"Đáng thương ta lòng tiểu nhân, cả đêm ngủ không ngon."
Triển Minh cười nói:
"Đại nhân nên nhanh chạy đi, nhiều thi thể như vậy, trấn Thiên Doãn chắc chắn sẽ truy tra."
"Ừm..."
Âu
Dương căn dặn:
"Ngươi đi tìm miếng ván gỗ sạch, lại lấy than củi ghi ở trên ván gỗ: Kẻ giết người, Hoàn Nhan Tông Bật"
Bây giờ đều là vì chủ mình, lúc uống rượu mới là bằng hữu. Âu Dương tin tưởng Hoàn Nhan Tông Bật có bị đâm lén cũng tuyệt đối không để bụng.
"Dạ"
Triển Minh hỏi:
"Có điều, làm như vậy có ý gì?"
"Khiến người Nữ Chân làm ăn nhốn nháo. Những đạo tặc này nhất định sẽ vì việc này mà tăng thêm cừu hận với người Nữ Chân. Bọn họ làm ăn không tốt, vật tư của Kim quốc sẽ càng ít, kẻ địch càng yếu, chúng ta sẽ càng có lợi."
Âu Dương nói:
"Dù sao chỉ là việc nhỏ, mặc kệ cũng phí."
Thu phục xong, Âu Dương rời khỏi hiện trường vụ án đi trấn Thiên Doãn. Không hề dừng ở trong trấn, đi bến thuyền chuẩn bị lên thuyền tránh chói mắt. Không ngờ lại gặp một người quen.
Kho lớn gần bến thuyền, trọng binh bảo vệ. Một lão đầu dẫn theo mấy tên tùy tùng đang dò xét. Người giữ kho bên cạnh đi theo, có vẻ nơm nớp lo sợ. Triển Minh cùng Âu Dương dừng ngựa, Triển Minh nhỏ giọng nói:
"Là Tông Trạch, Tông đại nhân. Hình như là tới kiểm kê số lượng cất kho và vật tư."
"Lão đầu này làm việc nghiêm túc thật."
Âu Dương thở dài:
"Có điều, chuyện gì đều dùng kinh nghiệm bản thân làm chủ, cũng không phải là chuyện tốt gì."
"Có cần chào hỏi không?"
"Không cần, lỡ như hắn hỏi chúng ta sao lại tới, trả lời thế nào?"
Âu Dương nói:
"Đi thôi"
Người hận Tông Trạch vẫn rất nhiều, nhưng ai cũng không dám như trước kia, muốn đem hắn nhốt liền nhốt. Tông Trạch bây giờ tay cầm thánh chỉ sai khiến của Triệu Ngọc, sau lưng có hai gã là hộ vệ Đại Nội. Thanh quan này muốn làm việc, trong tay không có quyền cũng không được.
Đến bến thuyền, là nơi ở tạm thời của hạm đội, mấy tên thuyền trưởng ở lại giữ, một bộ phận binh sĩ bị gom tới kho lớn vận chuyển vật tư lên thuyền. Âu Dương cùng mấy học sinh hàn huyên trò chuyện, sau đó làm ra hai cái cần câu, lại trải qua mình cải tạo xong thì lên thuyền câu cá. Rất nhiều người cho rằng câu cá lớn ở trong biển mới kích thích, nhưng Âu Dương thích câu cá nhỏ. Thiết kế cần câu cũng khác nhau, hoa tai ở vị trí lưỡi câu của cần câu bình thường, lưỡi câu ở chừng 30 cm trên hoa tai. Thả dây xuống, sau khi thả hoa tai đến đáy, lại kéo về hơn hai thước, dùng tôm biển cắt bỏ làm mồi dụ. Loại cảm giác cá khẽ động cần câu thường xuyên này là rất tốt. Có điều không thể ở cạnh bờ, nên ở trong nước, thuyền dựa vào mép nhô.