Phiên dịch nói còn chưa dứt lời, Hoàn Nhan Lan không biết về từ lúc nào, một roi quất xuống sau lưng hắn. Âu Dương thấy chuẩn xác, một phen kéo phiên dịch, phiên dịch tránh được roi này, còn y phục tay trái Âu Dương lại bị đánh cho xé toang, da tróc máu.
"Mẹ nó!"
Âu Dương giận dữ, Tư Khám ở một bên vội vàng kéo Âu Dương, hắn từng nghe nói Âu Dương biết đánh cận chiến, nhưng nếu đánh nhau, bên mình chắc chắn chịu thiệt rồi.
Hoàn Nhan Lan trên ngựa nhìn Âu Dương một hồi, không lộ vẻ gì, nói vài câu với phiên dịch, phiên dịch nói:
" Hôm nay không lên đường, nghỉ ngơi. Ngươi không sao chứ?"
" Đừng nói chuyện với ta, cẩn thận lại đánh ngươi."
Âu Dương kéo tay áo bị rách, cắn một đầu, tay chân lanh lẹ băng bó xong xuôi.
Tư Khám một bên nói:
" Ta đi lấy chút thuốc."
" Loại thuốc trị thương này cho dù có, cũng bị bọn họ thu hết. Giúp ta lấy chút rượu mạnh, ta đốt một chút, tránh cho bị uốn ván."
Bề mặt hơi lớn, ở cổ đại trong hoàn cảnh không quá vệ sinh, vẫn là phải chú ý.
...
Không có khách điếm, nhưng có nhà dân không có người. Tri huyện quản lý trong trấn cho một đoàn người tìm được một căn nhà không tồi. Gian phòng không nhiều lắm, nhưng Tư Khám cùng Âu Dương vẫn được chia một gian. Phần lớn binh sĩ đều ngủ ngoài trời.
" Không sao chứ?"
Tư Khám hỏi.
"Khử trùng rồi, có lẽ không sao đâu."
Âu Dương nói:
" Ta bây giờ mới biết được cha ngươi tại sao bảo ngươi đến đây, còn để ta đi cùng nữa. Chính là muốn chúng ta thực sự đến xem thử Kim quốc."
Tư Khám nghi hoặc:
"Vậy... tại sao để hiền đệ đi cùng ta?"
" Gia tăng cảm tình hai chúng ta, hoặc là hắn cảm thấy cũng cần thiết để ta cũng đến xem thử."
Nói chuyện đến đây, cửa không gõ, xộc thẳng vào. Hoàn Nhan Lan cùng phiên dịch vào trong, phiên dịch nói.
"Nàng bảo ta hỏi thử ngươi có sao không."
" Không nói với nàng ta. Nha đầu chết tiệt sớm muộn gì ta cũng lừa nàng bán vào trong kỹ viện."
Phiên dịch mồ hôi đầm đìa phiên dịch lại cho Hoàn Nhan Lan:
" Bị thương ngoài da, không sao cả, hắn nói cảm ơn tướng quân quan tâm."
Hoàn Nhan Lan gật đầu, lấy ra một quyển sách ném cho Âu Dương, phiên dịch nói:
" Nàng bảo ngươi giúp nàng học bài, giải thích ý nghĩ."
"Tìm đâu ra thứ này?"
Âu Dương hơi kinh ngạc, dĩ nhiên là Kinh Thi. Liêu quốc cũng có khoa cử, nhưng chỉ có người Hán có thể tham gia. Mà mảnh đất này, không phải là nơi người Hán sinh sống.
" Ta cũng không biết."
Phiên dịch ngẫm lại nói:
"Hình như là một tướng quân người Hán họ Tiết ở lại trong trấn."
" Họ Tiết..."
Âu Dương kinh ngạc nhảy dựng lên, lập tức cảm giác mình không đúng, vội ngồi trở lại. Không thể nào... Trái Đất mặc dù là tròn, nhưng ít nhất người ta vẫn chuyển động theo quy luật. Người trùng tên trùng họ rất nhiều, huống hồ bây giờ chỉ là cùng họ.
Hoàn Nhan Lan:
"..."
Phiên dịch vội hỏi:
" Nàng hỏi ngươi chuyện gì kinh ngạc như vậy?"
"Ừm, ngươi nói cho nàng biết, bởi vì quyển sách này rất hiếm thấy, có thể ở đây nhìn thấy nên ngạc nhiên thôi."
Phiên dịch vội nói:
" Nàng nói ngươi nói dối."
"Là nàng đoán ta nói dối, mặc kệ nàng ta."
Âu Dương ném sách sang cho Tư Khám:
"Tư huynh, ngươi giúp nàng thông suốt đi."
" Hiền đệ."
Tư Khám cười khổ nói:
"Ta biết đọc, nhưng không biết nghĩa."
" Ngươi nói như vậy ta an tâm rồi."
Âu Dương rất hài lòng câu trả lời của Tư Khám nói:
"Ngồi, ngồi!"
...
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Âu Dương nói:
" Quan quan, là một địa danh, thư cưu là một loài chim. Ý nghĩ là nói, ở nơi quan quan này có một loài chim biết kêu. Bên trái con sông ở quan quan có một nữ nhân dáng vóc rất tuyệt, ở bên kia sông có một nam nhân đang đá cầu. Rau hạnh đan xen, bên trái bên phải. Yểu điệu thục nữ, chỉ cầu giấc ngon... Ý nghĩa ở đây chính là, ... sông này từng trồng rau, chia ra hai nhánh sông. Nữ nhân xinh đẹp ở bên trái, nhưng có một người tên là Ngụ Mị thích nàng, muốn theo đuổi nàng." "'Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.' Ý nghĩa là nếu ngủ hay tỉnh đều theo đuổi không được thì có muốn thay quần áo hay không. Sau đó cũng rất thảnh thơi mà đi mua. Thợ cắt may kia đang trằn trọc không ngủ được. Rau hạnh so le, xung quanh đang nhặt vội. Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi. Trời ạ, sâu sắc như vậy! Là nói... Nói con sông này có phải là đã từng là đất trồng rau đúng không? Đất trồng rau có người đang hái rau. Sau đó nữ nhân xinh đẹp kia liền bắt đầu đánh đàn, ta đoán chừng là vừa ý món ăn này. Cuối cùng một câu 'tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi.' Mẹ ta ơi.... Đây là nói đất trồng rau này xung quanh đều là mạo. Ngươi biết mạo là gì không? Không hiểu? Vậy thì khỏi giới thiệu. Sau đó nói nữ nhân xinh đẹp kia thấy đánh đàn với đồ ăn không có hiệu quả gì, liền đem chung cổ mang ra ngoài."
Hoàn Nhan Lan nghe xong phiên dịch của phiên dịch, như có điều suy nghĩ. Phiên dịch truyền lời:
" Nàng hỏi, ý tứ của bài thơ này có phải là có một nữ nhân xinh đẹp vừa ý một dân trồng rau, sau đó nữ nhân này dùng các loại thủ đoạn theo đuổi hắn phải không?"
" Tám chín phần mười đi."
Âu Dương đổ một thân mồ hôi, biên xong bài thơ cổ này mất hết cả sức lực. Âu Dương lại nhìn trang kế tiếp, lập tức khép lại nói:
" Ngày mai rồi hãy nói sau, chúng ta cần nghỉ ngơi."
Mẹ... Cát chi đàm hề, thi vu trung cốc, duy diệp thê thê, này làm sao biên?
Phiên dịch nói:
" Nàng hỏi cuối cùng cô gái này có theo đuổi được tên dân trồng rau kia không? Cuối cùng là tỉnh hay là ngủ với nhau?"
Âu Dương phát điên:
" Cái này... Tư huynh, ngươi thấy sao?"
"Ta thấy... ta thấy hẳn là theo đuổi được. Tỉnh hay ngủ hẳn là ngủ, ngủ với nhau."
Tư Khám cũng đổ một thân mồ hôi, hắn ra chính là mồ hôi lạnh, dù sao hắn đã bị Âu Dương lừa dối đến hôn mê.
Phiên dịch:
" Nàng hỏi, ngủ cùng với nhau thì coi như là đã theo đuổi được sao?"
"Mẹ kiếp... Hẳn là như vậy."
Âu Dương khóc:
"
Tiên sinh, ta nhớ ngươi, bọn họ đang dùng nghiêm hình tra tấn đệ tử của ngươi đó, cứu mạng!
Hoàn Nhan Lan nghe xong lời của phiên dịch, khẽ gật đầu dường như hiểu rõ ý tứ, đi ra cửa. Hoàn Nhan Lan vừa ra khỏi cửa, Âu Dương vội vã cầm lấy Kinh Thi mở xem, này thật muốn chết, bài thơ ngày mai mình phải biên ra thế nào đây? Mình mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng mà thân là trạng nguyên, này sẽ làm mất mặt của cả Đại Tống. 'Cát chi đàm hề', chẳng lẽ là họ Cát, tên Đàm Hề sao? Sau đó ở trong cốc, bón phân... tiểu tiện đại tiện gì cũng ở trong cốc. Oa! Món ăn kia chẳng lẽ cũng là từ Cát Đàm Hề? Nếu vậy thì logic rồi. Cổ văn cũng không phải là khó như vậy... Ừm. Đoạn sau con cháu cũng đã ra đời rồi, sau đó đổi thành trồng đào. Môt đứa con trai nuôi con thỏ, một đi đánh giặc. Nhưng công lao to lớn lại bị công hầu ghen ghét, cuối cùng thành tâm phúc của Công hầu. Đoạn sau nữa chính là chuyện cháu nội hắn theo đuổi cô gái người Hán... Cháu nội có vẻ như là người đánh cá...
Bởi vì Tư Khám không có hoài nghi tính là chân thật của trình độ học vấn Âu Dương, hắn cũng đi theo Âu Dương mơ hồ qua một đêm. Ngày hôm sau, tùy tiện ăn chút điểm tâm, đoàn người tiếp tục lên đường.
Trên đường, Âu Dương giải thích cho Hoàn Nhan Lan một chuyện xưa: Cát Đàm Hề và Yểu Điệu này ở chung một chỗ, sinh ra mấy đứa con trai, sau đó nhi tử đi làm gì làm gì, nói tóm lại, quyển Kinh Thi này viết về chuyện xưa của một người tên là Cát Thanh Hề.
Sau khi giải thích xong, Âu Dương mới thở ra một hơi dài, không nghĩ tới Hoàn Nhan Lan như làm ảo thuật lấy ra một quyển Luận Ngữ. Âu Dương nước mắt tuôn rơi lã chã, trong lòng nguyền rủa Tiết Bính một vạn năm. Vừa đến lúc dã túc (cắm trại ngoài trời), Hoàn Nhan Lan liền lôi kéo Âu Dương luyện chữ.
Âu Dương đối với lòng hiếu học của Hoàn Nhan Lan tỏ vẻ rất chắc chắn, đối với Ám Sư được tìm thấy kia bày tỏ đồng tình, còn đối với chính mình bị hành hạ bày tỏ sự thống khổ.
Lộ trình còn có một ngày đường, lúc dã túc, Âu Dương cũng cảm giác mình gần giống dã nhân rồi, bảy ngày không được tắm rửa, toàn thân khó chịu chết đi được. Cũng may lần cắm trại dã ngoại này có con sông nhỏ, Âu Dương tắm rửa thống khoái, sau khi sửa sang lại sạch sẽ liền thuận tiện đem y phục giặt sạch, phơi trên tàng cây. Mùa hè thu một đêm là có thể khô rồi.
Chú thích:
Hai bài thơ được nhắc đến trong này là "Quan Thư" và "Cát Đàm" nằm trong tập Kinh Thi
Quan Thư:
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.
Tham soa hạnh thái, tả hữu thải chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi.
Tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, chung cổ lạc chi.
Tạm dịch:
Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vổ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.
Ngắn dài rau hạnh gần xa
Vói tay vớt lấy cũng là khó mong
Cầu mong thức lại chờ trông
Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.
Ngày đêm dằng dặc cơn sầu
Ngày đêm trằn trọc rầu rầu sớm khuya
Hái về, rau hạnh hái về
Cùng nàng thục nữ duyên thề sắt son
Ước duyên cầm sắt vuông tròn
Đêm khua chiêng trống vui lòng mỹ nhân.
Hoa Sơn dịch
Cát Đàm
Cát đàm chi hề, dị vu trung cốc.
Duy diệp thê thê, hoàng điểu vu phi,
Tập vu quán mộc, kỳ thanh giai giai.
Cát đàm chi hề, dị vu trung cốc.
Duy diệp mịch mịch, thị ngải thị hoạch.
Vi si vi khích, phục chi vô dịch.
Ngôn cáo sư thị, ngôn cáo ngôn quy.
Bạc ô ngã tư, bạc hoàn ngã y.
Hạt hoãn hạt phủ? quy ninh phụ mẫu.
Tạm dịch
Sắn dài đậm đuột sang hè,
Mọc bò vào tận trong khe hốc này.
Tốt tươi nhành lá rậm dầy.
Hoàng ly thấp thoáng đã bay liệng vòng,
Đậu chung bụi sắn thung dung
Véo von ca hát khắp vùng vẳng nghe.
Qua hè dây sắn đã dài,
Mọc bò vào tận hang này tốt tươi.
Rườm rà nhành lá khắp nơi.
Cắt về xong xả, ta thời nấu chung,
Vải thô vải mịn dệt xong,
Cắt may ta mặc chẳng lòng chán chê.
Dặn dò sư thị rõ ràng,
Về thăm cha mẹ thưa chàng đặng hay.
Vò qua những áo thường này,
Giặt qua những áo mặc ngày lễ công.
Cái thì giặt, cái thì không ?
Viếng thăm cha mẹ mặc trong ngày về.
Tạ Quang Phát dịch