Gió sông thổi mái tóc, Âu Dương nướng cá sông, Hoàn Nhan Lan lại mang phiên dịch đến quấy rầy. Phiên dịch nói:
" Nàng hỏi ngươi có nguyện ý ở lại Kim quốc làm tiên sinh của nàng hay không."
" Không muốn."
" Nàng nói nàng có thể cho ngươi rất nhiều tiền."
" Tiền?"
Âu Dương ha ha cười:
"Không hiếm."
Lão tử không thiếu nhất chính là tiền.
" Nàng nói có thể cho ngươi làm quan."
Chúng ta vốn chính là quan. Âu Dương nói:
" Ngươi nói với nàng, không thể nào."
Phiên dịch lại nói:
" Nàng nói ngươi không đáp ứng sẽ giết ngươi."
Âu Dương kinh ngạc hỏi:
" Người Kim không đáng tin như vậy?"
Phiên dịch nói:
" Nàng nói nàng sẽ tiễn ngươi ra biên giới Kim quốc rồi giết ngươi."
Âu Dương quay đầu dùng Anh văn nói:
" Vũ lực có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chinh phục tâm huyết nóng bỏng trong ta."
"?"
Phiên dịch ngẩn người.
" Danh nhân danh ngôn."
Âu Dương thấy cá nướng màu sắc được rồi, rắc thêm chút muối. Trước khi đến Kim quốc, Tư lão gia tử baorng mang theo. Khá lắm, ăn thôi! Vừa ăn vừa quay đầu lại hỏi:
" Cùng ăn chút không? Tay nghề của ta cũng không tồi đâu. Tư huynh ăn chút đi."
" Hừ!"
Hoàn Nhan Lan nuốt nước miếng, bỏ đi.
...
Hôm nay ánh trăng rất đẹp, quân Kim vây quanh đống lửa nhảy múa. Hoàn Nhan Lan thì vẫn như cũ lạnh như băng một mình một người ngồi ở một bên, giống như nghĩ đến cái gì đó. Âu Dương vừa ăn thịt nướng vừa nói với Tư Khám:
" Tư huynh, ta có thể có chút phiền toái rồi. Nữ nhân này có chút hung dữ, chưa hẳn không làm gì."
" Ta cũng nhìn ra được chút, nàng giống như đang quyết định."
Tư Khám nói:
" Có điều ta nghĩ dù thế nào, cũng phải sau khi đưa chúng ta rời khỏi đây rồi mới làm. Nhưng mà một khi đưa chúng ta đi rồi, chúng ta một mã đội, nàng vẻ như cũng không cách nào bắt được chúng ta. Chẳng lẽ còn có thể đuổi giết đến biên giới nước Liêu?"
"Ừm, cũng có đạo lý. Là ta lo nghĩ quá nhiều rồi. À, nàng đang chùi đao."
" Ngươi nói bọn họ có thể không nói đạo lý, trực tiếp ... hay không?"
Tư Khám ngược lại lo lắng, mặc dù lão gia tử bảo đảm tuyệt đối không có việc gì, nhưng không đỡ nổi có người gây rối.
Hoàn Nhan Lan vừa lau đao vừa nói chuyện với người phiên dịch, tay cầm đao đứng lên đi đến trước mặt Âu Dương dùng Hán ngữ rất không thuần thục nói:
" Ta lấy ngươi."
"Hả?"
Âu Dương cùng Tư Khám đồng thanh hỏi. Tư thế nói lời này giống như là: Ta chém ngươi.
Hoàn Nhan Lan vung tay lên, phiên dịch bên cạnh nói:
" Nàng nói, nàng có thể gả cho ngươi. Hơn nữa bảo đảm sẽ không để cho ngươi lên chiến trường."
" Không cưới!"
Âu Dương nói:
" Có bệnh hả?"
Phiên dịch nói:
" Nàng nói, nàng đến tuổi xuất giá, hơn nữa nhìn ngươi cũng thuận mắt, ngươi còn có thể dạy nàn học, cho nên hắn nàng có thể gả cho ngươi."
" Ngươi nói cho nàng biết, bổn thiếu gia chướng mắt nàng."
" Cái này... công tử, nàng cầm đao."
Phiên dịch hảo ý nhắc nhở.
"Ừm... Uyển chuyển chút, nói như thế nào cũng là con gái mà."
Âu Dương nói:
" Nói cho nàng biết, ta không xứng với nàng, nàng là hoa tươi ta là cặn bã, nàng là thiên nga, ta là cóc."
" Theo như ta thấy nàng mới là cóc."
Phiên dịch mỉm cười phiên dịch lại cho Hoàn Nhan Lan sau đó nói:
" Nàng nói nàng biết có một trượng phu nhu nhược rất mất mặt, nàng nguyện ý chịu ủy khuất."
Tư Khám thở dài:
" Tú tài gặp phải binh. Hiền đệ nếu không đáp ứng trước, chờ gặp được A Cốt Đả nói rõ nguyên do?"
" Ta đã tránh được một lần kết hôn, còn trốn nữa?"
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Trực tiếp nói cho nàng biết, ta sẽ không lấy nàng, nàng không phải chướng mắt ta sao? Ta còn chướng mắt nàng hơn. Như vậy ta bận cả ngày rồi trở về, còn phải nhìn gương mặt lạnh băng của nàng, ta nợ nàng sao? Đúng rồi, đừng quên nhắc nhở nàng, chúng ta là khách, A Cốt Đả bảo đảm an toàn của chúng ta. Nhất định phải nói."
"Hừ!"
Hoàn Nhan Lan nghe xong, hừ mũi, bỏ đi.
...
Sau chuyện này, ngày hôm sau Hoàn Nhan Lan cũng chẳng tìm Âu Dương phiên dịch Luận Ngữ nữa, đoàn người đi đến phủ Hội Ninh. Phủ Hội Ninh không bì được với đô thành Tống Liêu. Âu Dương hiểu rằng, A Cốt Đả thành lập Kim triều, mục đích chủ yếu là thuận tiện hiệu lệnh, càng chỉnh lý nội vụ, chứ không chỉ là ham hư danh hoàng đế. Trong đô thành khắp nơi có thể thấy được binh lính ngựa xe. Cùng với cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình của Tống quả thực là hai thế giới.
Âu Dương thấy cảnh tượng này, cũng nhớ tới luận tiền tệ chiến tranh. Ở hiện đại tiền tệ trong chiến tranh, rất nhiều học giả đều nghiên cứu 'hèn hạ' của Tống. Minh ước Thiền Uyên đã làm nát toàn bộ Liêu quốc, rồi sau đó biện pháp đồng dạng làm nát cả Kim quốc. Mông Cổ cũng muốn minh ước như vậy, muốn làm nát cả chính mình, nhưng không muốn khuấy đảo Nam Tống, không ngờ không đáp ứng, nhất định phải đánh, kết quả bị diệt.
Nếu như nói Âu Dương có lý tưởng, cũng không phải là diệt Kim quốc, mà là tiêu diệt hết Mông Cổ. Mục tiêu sách lược mà hắn viết cho công chúa trọng tâm chính là ở Mông Cổ. Dù sao hắn biết rõ, Kim quốc cuối cùng rất mục nát. Liêu khi dễ Nữ Chân, Nữ Chân diệt Liêu, Nữ Chân khi dễ Mông Cổ, kết quả Mông Cổ diệt Nữ Chân. Càng thú vị hơn là, Kim Liêu đánh nhau, Tống chủ động liên minh với Kim đánh Liêu, Liêu diệt, Tống bị Kim đánh. Nguyên Kim đánh
nhau, Tống chủ động liên minh với Nguyên đánh Kim, Kim diệt, Tống bị Nguyên đánh. Lịch sử đã giáo huấn, chuyện ngu ngốc sai lầm một lần lại một lần, cho nên thân là người hiện đại, cũng không phải tự coi nhẹ mình.
Sau khi an bài hai người ở dịch quán, Hoàn Nhan Lan dẫn dắt đám quân Kim rời đi. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thì có hai tên lính tìm tới cửa, hoàng thượng có lệnh mời Tư công tử.
" Chúng ta chuẩn bị một chút đi."
Tư Khám đổ mồ hôi:
" Hoàng đế này là có ý gì? Vì sao không cùng lúc gặp chúng ta?"
"... Phân chia chúng ta như thế này, Tư huynh ngươi một mình hội kiến A Cốt Đả cái gì cũng đừng đáp ứng. Ta xem chừng họ sẽ ra oai phủ đầu với ngươi trước, mục đích chủ yếu chính là khiến Tư gia đáp ứng kinh doanh sản nghiệp Kim quốc, còn có thể sẽ để Tư gia khai thông đường bộ buôn lậu."
Sau khi xem xét nhiều ngày, khi mà muối vô cùng thiếu hụt, còn có các vật phẩm cơ bản như sắt, vải... Tuy rằng Kim quốc chiếm Đông Kinh, nhưng Đông Kinh so sánh với Lâm Hoàng phía nam vẫn rất cằn cỗi, nhân khẩu cũng không nhiều lắm, trồng trọt ít, căn bản đều là du mục.
" Vạn nhất..."
" Vạn nhất mà chết. Ta nghĩ cha ngươi đã sớm nghĩ đến thủ đoạn của A Cốt Đả. Ngươi cũng coi như không tệ, phái những người khác tới vừa mới ra một đao đã đái ra quần, cái gì cũng có thể đáp ứng. Nếu thật sự chịu không được ngươi hãy nói rằng ngươi muốn nghe ý kiến của ta."
Âu Dương đối với bằng hữu vẫn đạt đến một trình độ nào đó, không chỉ có đối với nữ nhân xinh đẹp như Huệ Lan, với những bằng hữu khác cũng giống nhau.
"Ừm, ta đã biết."
...
Chừng một canh giờ sau, có người gõ cửa:
" Âu công tử, hoàng thượng có lời mời."
" Đã biết."
Âu Dương mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái với người này, cười khẽ.
Người này cũng cười khẽ, nói:
" Quả nhiên là công tử, xin mời!"
Người này chính là Tiết Bính.
Hai người mắt nhìn phía trước, Tiết Bính cũng không quay đầu lại, giới thiệu sơ qua một chút. Từ tiết đạp thanh năm trước, hắn liền đơn thân độc mã đi tới biên giới nước Liêu, rồi sau đó được nước Kim chọn, hắn liền được chức. Tiết Bính người này rất đơn giản, cho dù công chúa có được chuyện hay không, hắn cũng đã bị kế hoạch nằm vùng của Âu Dương hấp dẫn. Một năm rưỡi qua đây, hắn vẫn một mực không liên lạc với bất kỳ kẻ nào, cũng không biết công chúa có đắc thủ hay không.
" Công tử cũng nhìn thấy, Liêu quốc căn bản không đủ gây sợ. Nữ Chân thì cũng rất phiền toái, giống như một con dã thú tráng niên, mà còn Tống Liêu chẳng qua là con voi già yếu, tuy rằng khổng lồ nhưng không phải là đối thủ của người ta."
Âu Dương hỏi:
" Ngươi định làm như thế nào?"
" Giết A Cốt Đả, Nữ Chân sẽ một lần nữa chia năm xẻ bảy. Có điều ta cấp bậc rất thấp, lại thêm hắn cũng không phải là rất tin tưởng người Hán, ngay cả đánh trận cũng không phái ra, không dễ dàng thân cận. Quan trọng nhất là bản thân A Cốt Đả võ lực siêu quần, hộ vệ bên cạnh cũng đều là tộc nhân thân tín của hắn, lại thêm hắn vô cùng giảo hoạt, khó!"
"Ừm! Nhớ rõ, không có nắm chắc được chín phần thì đừng động thủ. Không động thủ thì thôi, đã động thủ phải chắc chắn."
Âu Dương nói:
" Chúng ta nên bớt nọi chuyện với nhau, miễn cho bị người hoài nghi."
" Tốt! Có điều công tử lần này có phiền toái."
"Sao lại nói vậy?"
Tiết Bính nói:
" Hoàn Nhan Lan muốn gả cho ngươi, A Cốt Đả rất sủng ái nàng, tám chín phần mười sẽ bức ngươi lập gia đình với nàng."
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
" Công tử đừng hy vọng A Cốt Đả sẽ nói chữ tín ngươi. Người nói chữ tín không phải là kẻ kiêu hùng."
Âu Dương gật đầu, hắn biết rõ liên minh Kim Tống, sau khi diệt Liêu, năm thứ hai Kim đã xé bỏ minh ước,; quân vây bốn mặt. Âu Dương hỏi:
"Có kiến nghị nào không?"
" Người Nữ Chân thích nhất dũng sĩ, ghét nhất người nhu nhược chết nhát."