Một buổi sáng như thường lệ, bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu sáng rọi từng tia sáng nhỏ qua khe cửa sổ để mở he hé trong phòng Hoài Ân. Hôm nay là thứ hai và cô sinh viên ấy phải dậy thật sớm để kịp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên bắt đầu vào lúc 7 giờ 20 phút của mình.Thế mà trong chiếc chăn ấm, nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình thì...dậy sớm là một điều "hơi" bị khó khăn đối với cô sinh viên năm 2 mê ngủ ấy. Chiếc đồng hồ báo thức của cô reo lên lúc 6 giờ sáng lần 1 rồi lần 2... mà cô vẫn không chịu thức dậy. Cô tắt báo thức rồi tiếp tục kéo chăn qua đầu để che đi nhưng tia sáng chiếu xuyên qua cửa sổ đang chiếu chính diện vào mặt của cô.- Sao hôm nay báo thức lại kiêu sớm thế không biết nữa...haizzz...thôi kệ mình ngủ thêm 10 phút nữa chắc cũng không sao đâu... (Hoài Ân nhướng mình, mắt còn nhắm, mớ ngủ )Ở phòng bếp, mẹ của cô đã chuẩn bị xong bữa sáng. Bà Vân nhìn đồng hồ và biết chắc rằng cô con gái "ngang bướng" của mình vẫn chưa bước xuống giường nửa bước. Bà thở dài một cái sau đó đi thẳng một mạch lên phòng của Hoài Ân...và tất nhiên chuyện gì đến nó cũng sẽ đến ^^_Lạch cạch_Bà Vân mở cửa phòng ra, bước nhẹ đến bên chiếc giường, từ từ đưa tay ra, nắm lấy cái chăn đang trùm kín đầu của Hoài Ân. Giật một phát thật mạnh...cái chăn lúc này theo lực kéo thì thoắt một cái đã nằm gọn trong tay bà.(Hoài Ân tuy hơi bướng nhưng cứ vào mỗi buổi sáng, người mà cô sợ nhất trong ngôi nhà quen thuộc ấy không ai khác...chính là mẹ của cô - Bà Vân. Mẹ cô là một người phụ nữ dịu dàng, đảm đang, đúng chất của một người vợ mà ông chồng nào cũng mơ ước ^^. Nhưng mỗi khi cô thức dậy muộn và trễ giờ học thì bà Vân không còn hiền thục và dịu dàng nữa. Bắt đầu vào năm cô học lớp 11 vì đi trễ quá nhiều lần mà giáo viên chủ nhiệm của cô đã "mời" phụ huynh lên trường làm việc...từ đó thì...không khi nào cô được phép đi học muộn một lần nào nữa...)Mặc dù trước đấy 1 phút thì cô còn đang mớ ngủ nhưng từ khi cái chăn bị mẹ cô giật ra thì...hai mặt đang nhắm nghiền ấy bỗng tự động mở ra thật to. Cô ngồi phắt dậy, nhìn lên gương mặt của bà Vân, chưa kịp phản ứng cái gì thì mẹ cô đã quát một trận.- Sao con bảo mẹ là sáng nay phải dậy sớm để còn chuẩn bị đi học để kịp giờ cơ mà. Ơ thế mà giờ này đồng hồ báo thức nó kiêu inh ỏi từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa bước xuống giường một bước là sao thế hả? Đặt báo thức làm gì để rồi mẹ phải lên tận đây , trong khi dưới nhà còn biết bao nhiêu công chuyện phải lo phải lắng? Con nghĩ rằng mình là công chúa hay tiểu thư đấy, bằng tuổi con là mẹ đã dậy từ 5 giờ sáng...con...__ - Con biết rồi mà mẹ, biết rồi, biết rồi mà...mẹ lúc nào là cũng dậy sớm nhất nhà cơ chứ, mẹ là giỏi giang, là xinh đẹp nhất....__(Hoài Ân chặn ngay lời định nói tiếp của mẹ cô)* Cô bước thật nhanh xuống giường, chạy một mạch vô phòng vệ sinh *Bà