"Tiểu thư, tiểu thư, cô mau tỉnh lại!"Tiếng gọi lo lắng của nha hoàn giúp Uyển Ninh bừng tỉnh. Nàng từ từ mở mắt, liếc nhìn thấy gian phòng quen thuộc, nàng khẽ thở dài một hơi. Cô bé nha hoàn cẩn thận lấy khăn thấm đi mồ hôi trên trán cho nàng, đồng thời nhỏ giọng hỏi:"Tiểu thư, cô không sao chứ?"Uyển Ninh lau đi nước mắt bên má, lắc đầu bảo:"Ta không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi. Thị Bình, em rót cho ta chung trà nóng đi!"Phải, chỉ là ác mộng thôi! nàng vẫn còn sống kia mà! người nam tử kia sẽ không thể làm hại nàng được!lThị Bình nghe chủ phân phó liền cung kính làm theo:"Dạ, tiểu thư!"Uyển Ninh chống tay gượng dậy, cả người toàn mồ hôi nhớp nháp, không dễ chịu mấy. Mang hài vào, nàng bước tới hé mở cửa sổ ra, gió lạnh bất chợt lùa vào, Uyển Ninh khẽ rùng mình. Thị Bình mang theo chung trà đi tới, thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:"Tiểu thư, sương đêm giá lạnh, cô không nên đứng đây, xin người về giường đi ạ! Ngộ nhỡ nhiễm lạnh thì lại tổn hại thân thể!"Uyển Ninh nhận lấy chung trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm. Trà nóng uống vào, nàng thấy thoải mái hơn. Uyển Ninh ngồi xuống sạp, cười khẽ:"Không sao, tiểu thư em không yếu ớt đến thế! Thị Bình, giờ là canh mấy rồi?""Dạ thưa, mới canh ba thôi ạ, còn lâu trời mới hửng sáng!"Thị Bình đi lấy thêm áo choàng lên cho tiểu thư, sau đó đứng một bên đợi hầu. Uyển Ninh liếc nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm, cất giọng không rõ buồn vui:"Thế à?"Thị Bình nhìn theo tầm mắt nàng, e dè đoán ý:"Tiểu thư lại đang lo cho công tử sao ạ?"Uyển Ninh cầm lấy cây quạt gỗ phe phẩy:"Ừm, biên thùy phía Bắc chiến loạn, giáo mác không có mắt, chẳng biết anh trai ta có được bình an hay không?"Thị Bình bèn an ủi:"Tiểu thư chớ nên lo lắng quá, công tử nhà ta tài trí hơn người, lại được chúng ta ngày đêm vái thần cúng phật cầu xin, tin chắc sẽ gặp dữ hóa lành!""Xem em kìa, khéo ăn khéo nói thật, chả bù với ngày trước, nhưng ta cũng mong được như em nói!"Uyển Ninh