Đại Nam lập quốc được hơn sáu mươi lăm năm, trải qua ba đời vua, vị nắm giữ vận mệnh triều cương chính là vua Thiệu Nghi. Năm nay chính là năm Thiệu Nghi thứ mười một.Đại Nam so ra không phải một nước lớn, quốc thổ không nhiều, cả nước có mười hai tổng trấn và hai mươi ba dinh. Vốn được trời phú, phía đông giáp vùng biển lớn, sản vật dồi dào nên dân chúng không đến độ lầm than, việc nuôi binh cũng vì thế chẳng yếu kém.Tuy nhiên đây chỉ là quang cảnh thuở đầu do vua Thiệu Hàm vất vả lâu nước thôi. Nhưng càng về sau, hoàng tộc, công thần dần đổ đốn ra, họ suốt ngày ăn chơi, không coi trọng việc giữ nước. Triều đình mục ruỗng, tầng lớp quan lại sớm đã biến thành các thư sinh thưởng nguyệt, buồn thu. Chuyện binh chậm trễ, các nước lân cận cứ thế lăm le bờ cõi, tình hình chiến loạn xảy ra. Nhưng may trời còn thương, nhân tài nước nhà còn đó, phía Bắc có tướng quân họ Trương trấn thủ, vậy nên quân Yến không chiếm được thể thượng phong."Ai, khí trời lạnh thật! Tiểu thư, sao người không đợi nắng lên cho ấm rồi hẵng khởi hành?"Thị Bình tuy được chủ cho mặc thêm áo nhưng vẫn thấy lạnh. Trời mới tờ mờ sáng, sương lạnh còn đó, chúng gia đinh bọn họ da dày thịt béo chịu không cam thì thân thể tiểu thư sao chịu nổi? Kiệu ở Đại Nam chung quy cũng chỉ là một chiếc ghế được kẹp giữa hai thanh đòn chắc chắn, phía trên có thêm lộng che nắng thôi, bốn bề trống không, gió lùa vào, sẽ ấm sao?Uyển Ninh ngồi trên kiệu, đầu đội vải mỏng che khuất dung nhan, nữ tử chưa chồng ra ngoài phải thế, không được để nam tử khác thấy mặt. Nàng xếp quạt gỗ trên tay lại, gõ vào thanh đòn một cái, hờ hững bảo:"Thế em là đang trách tội ta sao?"Thị Bình nghe vậy, mặt biến sắc ngay tức thì. Thị vừa nhanh chân đi theo kiệu vừa run rẩy xin tha:"Dạ, thưa tiểu thư, em nào dám ạ! Chỉ là em lo ngại cho thân thể cành vàng lá ngọc của người thôi!"Dưới lớp vải mỏng, Uyển Ninh khẽ bật cười:"Được rồi, đừng sợ thế, ta chỉ đùa với em thôi! Đi sớm thế này, gió lạnh sương đêm vẫn còn rét, tháng này ta sẽ thưởng thêm cho mọi người!"Hai tên phu kiệu lực lưỡng và Thị Bình ca mừng, rối rít tạ ơn:"Dạ, đội ơn tiểu thư!"Thị Bình quả thật mừng nhưng mừng vì bản thân thoát nạn. Tiểu thư không hống hách, kiêu căng, ngược lại đối đãi