“Không biết thì đừng có nói, đây là vai vế”.
“Hiếm lắm mới thấy anh kính trọng người ta như vậy, còn muốn dẫn người ta đi tìm gái?”
“Khụ khụ…”
Lôi Tuấn xấu hổ hỏi: “Bàn Tử, cô gái này là…”
“Anh Tuấn xin đừng trách, đây là Kim Ngọc Đa, em gái của tôi”.
“Kim Ngọc Đa? Tên này đúng là rất hợp với nhà họ Kim các cậu nhỉ”.
Lôi Tuấn đứng lên cười nói: “Không ngờ Kim Bàn Tử cậu còn có người em gái xinh đẹp như vậy!”
“Nếu anh Tuấn thích tôi tặng cho anh cũng được”.
Kim Bưu bỗng nhiên đưa tay một cái, đẩy Kim Ngọc Đa ngã sang người Lôi Tuấn.
Ngô Bân vội vàng tóm lại, chuyện này… sao kích thích dữ vậy?
Lôi Tuấn cũng ngẩn ngơ cả người!
VietWriter.
vn
“Bàn Tử, sao lại không biết xấu hổ như thế?”, Lôi Tuấn ngượng ngùng.
“Là người một nhà thì không nên khách sáo, đúng không em rể?”, Kim Bưu cười hùa.
“Em rể?”
Lôi Tuấn và Kim Ngọc Đa đồng thời kêu lên.
“Em nói này Kim Bàn Tử, em mới có 19 tuổi, sao lại nôn nóng gả em đi vậy hả?”, Kim Ngọc Đa bĩu môi bất mãn.
“Người ta yêu thương em là được rồi!”, Kim Bưu đáp.
“Đẹp trai thì cũng đẹp đó, nhưng em vừa mới gặp lần đầu thôi mà!”
“Đầu tiên lên… à không, đầu tiên làm quen nhau trước đã, sau đó từ từ tìm hiểu”.
Kim Bàn Tử suýt nữa buột miệng.
“Không giỡn chơi nữa, mệt tim chết được”.
Lôi Tuấn cười nói: “Bàn Tử, hôm nay cảm ơn cậu đón tiếp nồng hậu, tôi về trước đây, ngày khác lại tụ tập nhé”.
“Anh Tuấn đi thong thả ạ”.
Lôi Tuấn xưa nay đã nói là làm, Kim Bưu không dám giữ lại.
Huống hồ, bên ngoài còn mấy trăm người đang chờ đợi, kẻ giàu nhất thành phố như hắn vẫn nên cố thủ bên trong thì hơn.
“Ông chủ Kim, tôi cũng về đây”.
Ngô Bân đứng dậy, nối gót Lôi Tuấn bước