“Giữ sức khỏe đấy”, Lôi Tuấn cười.
“Anh Lôi, hôm nào tôi mời anh nữa nhé”, Kim Bưu kêu lên.
“Quyết định vậy đi”.
Lôi Tuấn ôm Thương Lam, hai mắt khép hờ.
Chiếc Hummer lăn bánh.
Hai vợ chồng Lôi Tuấn được đưa về tận nhà.
Người nhà họ Tần cũng hối hả quay trở về.
Đến lúc này, trên dưới nhà họ Tần hoàn toàn đảo lộn.
Mọi người trong nhà họ Tần đều cho rằng Lôi Tuấn đến từ Nam Thành, không thân không thích, cùng lắm có chút tài sản thừa kế mà thôi.
Từ ngày anh ở rể đến nay, chưa bao giờ tỏ ra là người có tiền có quyền cả.
Nếu nói chuyện của mặt sẹo lần trước là trùng hợp, vậy thì chuyện lần này phải giải thích thế nào?
Đại gia giàu nhất thành phố tự mình bật lửa châm thuốc cho, cung kính không gì sánh được, thậm chí còn muốn tặng không một nửa gia tài.
Rồi quan chức cấp cao kia lại càng tỏ ra cung kính đến tột độ, tự mình lái xe tiễn về tận nhà.
Lôi Tuấn, rốt cuộc là ai?
Là thái tử đến từ thủ đô chăng?
“Con rể à, hôm nay con đúng là vẻ vang quá chừng”, Trương Quế Trân hưng phấn suýt xoa.
“Đúng vậy đó em rể, thì ra em tài giỏi như vậy!”, Tần Mỹ Kiều phụ họa.
“Chị biết mà, em rể đâu phải kẻ tầm thường!”, Tần Mỹ Ngọc nịnh nọt.
“Thôi đủ rồi”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Nghe các người khen ngợi, tôi thấy buồn nôn quá”.
“Ôi em rể à…”
Tần Mỹ Ngọc khoác vai Lôi Tuấn, cười cầu tài: “Trước đây là cả nhà có mắt như mù nên mới làm tổn thương em, nói gì đi nữa chúng ta cũng là người một nhà cả, em nên khoan dung cho người nhà mới phải!”
Trương Quế Trân cười với Tần Mỹ Ngọc đứng đối diện.
Trần Uy, chồng chưa cưới của Tần Mỹ Ngọc đã cao chạy xa bay ngay khi hiểm nguy ập đến rồi.
Trong lúc Lôi Tuấn giúp nhà họ Tần lấy được hồ sơ mời thầu, Trương Quế Trân đã nảy ra một ý tưởng mới.
Cậu con rể này giỏi giang như vậy, nhà họ Tần làm sao có thể buông tay được.
Lôi Tuấn cưới đứa con hoang Thương Lam kia làm vợ, chẳng bằng gả Tần