Trong văn phòng, Đường Long thấy Chu Tử Mạn cái nhìn đầu tiên đã không thích sự lẳng lơ của cô ta.
Chẳng trách Hạ Cường lại không thích cô ta.
“Mời ngồi”.
Đường Long lên tiếng theo thường lệ, vẻ hờ hững.
Chu Tử Mạn lập tức ngồi xuống đối diện Đường Long.
Vừa ngồi xuống, Chu Tử Mạn đã nhanh nhảu giới thiệu mình: “Chào chú Đường, cháu là Chu Tử Mạn, cậu cả Trương Thiên Hạo của Bách Thảo Đường nhà họ Trương là…”.
Chu Tử Mạn còn chưa giới thiệu xong đã bị Đường Long ngắt lời.
“Hôm nay tôi không có thời gian, đừng có lôi kéo làm quen với tôi, bên ngoài còn nhiều người đang đợi”.
Chu Tử Mạn sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Vâng, ông chủ Đường”.
Sau đó, Chu Tử Mạn lại nhìn Đường Long với vẻ mặt mong chờ, đợi ông ta lấy hợp đồng ra cho cô ta ký tên.
Nhưng Đường Long không để Chu Tử Mạn được như ý muốn, mà nhìn Chu Tử Mạn, nói: “Cô Chu, món đồ cô chuẩn bị đâu?”.
“Món đồ? Món đồ gì?”.
Chu Tử Mạn nghi hoặc không thôi: “Ông chủ Đường, không phải lúc trước tôi đã sai người gửi tới cho các ông rồi sao?”.
“Tôi nói tài liệu mà cô đã chuẩn bị.
Chẳng lẽ các người muốn gia nhập Thành Trung Thành mà ngay cả tư liệu hoàn cảnh và giới thiệu công ty cơ bản nhất cũng không có?”.
“A…”.
Chu Tử Mạn bị hỏi mà luống cuống tay chân, đây không phải chỉ là thủ tục cho có thôi sao, sao còn phải chuẩn bị tài liệu?
Chẳng phải danh sách đều được định sẵn cả rồi sao?
Đường Long thở dài: “Cô Chu, lần này Thành Trung Thành chúng tôi mời gọi đầu tư từ bên ngoài, muốn tiến cử công ty có thực lực và tiềm lực chân chính tham gia, từ đó đưa Thành Trung Thành phát triển huy hoàng”.
“Các người không chuẩn bị tài liệu cơ bản nhất của công ty các người mà muốn lấy tư cách gia nhập Thành Trung Thành từ tôi?”.
Chu Tử Mạn phát run trong lòng.
Trước kia Trương Thiên Hạo không nói với cô ta như vậy.
Anh ta nói vào trong chỉ cần báo tên anh ta là được rồi.
Nhưng tình huống bây giờ là sao?
“Ông chủ Đường, à… cháu là… Trương Thiên Hạo…”.
“Được rồi, cô Chu, cô có thể đi rồi”.
Đường Long lại ngắt lời Chu Tử Mạn: “Nếu tập đoàn Chu Thị thật sự muốn có được tư cách tham gia Thành Trung Thành thì xin mời các người tuân theo các kênh chính thống”.
“Thành Trung Thành chúng tôi đánh giá công bằng tuyệt đối”.
“Người tiếp theo”.
“Nhưng mà ông chủ Đường…”.
Chu Tử Mạn rõ ràng không cam tâm, còn Đường Long lại nổi giận.
“Cô không hiểu tiếng người hay là sao đây?”.
“Mau cút ra ngoài cho tôi, ngoài kia còn nhiều người đang đợi”.
Chu Tử Mạn mất hồn lạc vía đi ra khỏi văn phòng.
Đám người Chu Chấn Quốc đợi ở bên ngoài tiến tới đón Chu Tử Mạn.
“Sao rồi Tử Mạn, có lấy được hợp đồng không?”.
“Hợp đồng đâu, mau lấy ra cho mọi người xem xem”.
Đám người Chu Chấn Quốc đầy vẻ mong chờ, còn Chu Tử Mạn lại đầy vẻ chán chường.
“Ông nội, cháu bị Đường Long đuổi ra ngoài, chưa lấy được hợp đồng”.
Cái gì…
Chu Chấn Quốc và Chu Chí Cường giống như bị nhét một quả bom vào đầu, đầu óc trở nên trống rỗng.
Trương Thiên Hạo cũng đứng sững tại chỗ giống như cọc gỗ, không tin nổi.
“Chuyện này là sao?”.
Vài giây sau, Chu Chấn Quốc điên cuồng gào lên.
“Cháu cũng không biết, ông nội, cháu vào trong còn chưa kịp báo tên Thiên Hạo đã bị đuổi ra ngoài”.
“Hơn nữa, Đường Long có vẻ rất tức giận, hình như lần này chúng ta dùng sai cách rồi”.
“Haizz…”.
Chu Chấn Quốc tức đến mức giậm chân, xoay người rời đi.
Hạ Cường đi về phía Chu Chấn Quốc: “Ông nội, cháu nghĩ Chu Tử Mạn bị Đường Long đuổi ra ngoài là vì cô ta chưa chuẩn bị đầy đủ”.
“Còn Diễm Hân đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, ông để cô ấy vào thử xem thế nào ạ?”.
Chu Chấn Quốc còn không màng nhìn tới Hạ Cường, lên thẳng xe.
Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn đi tới, vẻ mặt khinh bỉ: “Kẻ ăn mày như anh bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, ngay cả chúng tôi cũng không lấy được hợp đồng, Chu Diễm Hân là cái thá gì”.
“Mau cút đi, đừng ở đây làm mất mặt nhau”.
“Nói không chừng là do sao chổi anh mang đến xui xẻo nên mới dẫn tới kết quả này”.
Nói xong, Chu Tử