Chu Diễm Hân sững người, thậm chí có cảm giác mọi thứ giống như đang nằm mơ.
Tư cách gia nhập Thành Trung Thành mà người nhà họ Chu cho rằng khó như lên trời này lại được cô lấy về một cách đơn giản như vậy.
Chu Diễm Hân thậm chí đã quên mất mình làm sao đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài, cô nhìn thấy Hạ Cường đứng nơi đó, vẻ mặt tươi cười nhìn cô, giống như anh đã biết được cô sẽ thành công.
“Hạ Cường, em lấy được hợp đồng gia nhập rồi”.
Chu Diễm Hân phấn khởi vẫy tay với Hạ Cường, còn Hạ Cường thì đi thẳng tới, ôm lấy cô.
“Anh biết em sẽ thành công mà”.
“Nhưng em luôn cảm thấy nó quá dễ dàng, hình như không đúng lắm”.
“Không có gì không đúng, cố gắng sẽ được hồi đáp, cái này vốn không khó”.
Lúc này, trong phòng họp của quản lý cấp cao tập đoàn Chu Thị.
Một quản lý cấp cao của tập đoàn Chu Thị được Chu Chấn Quốc triệu tập đến đây, Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn cũng có mặt.
Chu Chấn Quốc mở một cuộc họp khẩn cấp.
Kế hoạch gia nhập Thành Trung Thành thất bại, cho nên bọn họ chuẩn bị nghĩ đối sách mới, xem có thể tìm được phương pháp và cơ hội bù đắp không.
Trong lúc quản lý cấp cao của Chu Thị đang nản lòng thoái chí, ủ rũ tang thương, cửa lớn của phòng họp được đẩy ra.
Hạ Cường và Chu Diễm Hân hăm hở từ ngoài cửa bước vào.
“Hai đứa đến đây làm gì, mau cút ra ngoài! Đây là phòng họp quản lý cấp cao của Chu Thị, hai đứa không có tư cách tham gia”.
Hai người vừa vào cửa, Chu Chí Cường đã quát lên.
Hạ Cường lại nhướng mày, nhìn về phía Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo, nói: “Bọn họ đến được, sao chúng tôi không được?”.
“Hạ Cường, một kẻ ăn mày như anh có thể so sánh được với Thiên Hạo và tôi sao?”.
Chu Tử Mạn đầy vẻ kiêu ngạo, dù vừa rồi cô ta đã làm lỡ kế hoạch lớn của tập đoàn Chu Thị, nhưng cô ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Hạ Cường giễu cợt, nói: “So việc làm hỏng chuyện thì đương nhiên tôi không bằng cô”.
“Anh…”.
Chu Tử Mạn tức đến mức mặt sa sầm, Hạ Cường lại kéo tay Chu Diễm Hân đi vào trong.
“Ông nội, lời ông hứa lúc trước có tính không?”.
“Nếu Diễm Hân nhà cháu lấy được tư cách gia nhập Thành Trung Thành cho tập đoàn Chu Thị thì sẽ để cô ấy làm Trưởng phòng của Phòng thiết kế”.
Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn Hạ Cường như nhìn kẻ ngốc.
Ông cụ đang nổi giận lôi đình vì chuyện này, bây giờ Hạ Cường lại đến chọc cười, không phải muốn chết sao?
Vẻ mặt Chu Chấn Quốc rất khó coi, thậm chí tức đến mức toàn thân run rẩy.
Chu Tử Mạn ở bên cạnh giễu cợt: “Hạ Cường, đầu óc anh bị cửa kẹp sao?”.
“Anh nói như vậy là cố tình dùng chuyện này để giễu cợt ông nội à?”.
Hạ Cường nhíu mày: “Sao cô lại nghĩ vậy?’.
“Bởi vì kế hoạch gia nhập đã dở dang, anh không nhận rõ tình hình hiện tại sao?”.
“Anh làm vậy không phải xát muối lên vết thương của ông nội hay sao? Tên súc sinh nhà anh mau cút đi”.
“Còn cả chị, Chu Diễm Hân, không có chuyện gì thì trông nom tên ăn mày nhà chị cho tốt, đừng để anh ta ra ngoài làm người khác ghê tởm”.
Lúc này, Chu Diễm Hân lại khó có khi trở nên cứng rắn.
Cô lạnh lùng nhìn Chu Tử Mạn, cất giọng lạnh lùng: “Ai nói với cô là kế hoạch bỏ dở rồi?”.
Nghe cô nói, tất cả đều im lặng.
Tất cả mọi người nhìn Chu Diễm Hân với ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc và không tin được.
“Chu Diễm Hân, lẽ nào chị muốn nói là chị đàm phán được hợp đồng gia nhập rồi sao?”.
“Chị đùa gì vậy, dựa vào chị?”.
Không chỉ Chu Tử Mạn mà e là không có bất cứ ai ở đây tin rằng Chu Diễm Hân đã lấy được hợp đồng gia nhập.
Bộp…
Hạ Cường lấy hợp đồng trong tay Chu Diễm Hân, đập mạnh lên bàn hội nghị ở trước mặt.
Sau đó, anh nhìn quanh tất cả mọi người ở đây với ánh mắt như một vị vua giáng lâm.
“Thật ngại quá các vị, hợp đồng để tập đoàn Chu Thị gia nhập Thành Trung Thành, Diễm Hân nhà tôi thật sự đàm phán được rồi đây”.
“Mọi người không nhìn lầm đâu”.
“Vợ tôi ưu tú như vậy đấy”.
Hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung sự kinh ngạc của các quản lý cấp