Chu Diễm Hân ngây cả người ra.
Vậy là các người không nhìn thấy thời gian này tôi đã cố gắng đến mức nào sao?
Cho dù tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy được hợp đồng, thì các người cũng vẫn nghĩ là tôi hớt tay trên của Chu Tử Mạn.
Chu Diễm Hân vô cùng ấm ức, trong lòng như bị dao cắt.
Hạ Cường ở bên cạnh cũng cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng nhìn, chỉ muốn cho đám người ngu ngốc này mỗi người một cái bạt tai.
Các người muốn gây sự chứ gì? Được, lát nữa Hạ Cường tôi sẽ tát thật đau vào mặt lũ khốn kiếp các người.
“Ông nội, thỏa thuận này vốn là Diễm Hân lấy được, sao ông lại quyết định đưa công lao này cho Chu Tử Mạn?”.
“Nhỡ đâu là Đường Long thấy Diễm Hân là một nhân tài nên mới đồng ý cho cô ấy thỏa thuận này thì sao?”.
“Nhân tài? Ý anh là phương diện lén lút với người khác sao?”.
Chu Tử Mạn mỉm cười khinh bỉ, rõ ràng là nói đến chuyện Chu Diễm Hân xảy ra quan hệ với tên ăn mày Hạ Cường này vào 6 năm trước.
Sắc mặt Hạ Cường lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, khiến cô ta rùng mình một cái.
“Nếu các người không tin thì gọi Đường Long đến đây mà hỏi, xem rốt cuộc có phải là nhận nhầm người không”.
Ha ha ha!
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Nói đùa gì vậy? Gọi Đường Long đến để hỏi?
Anh là cái thá gì chứ? Bây giờ tỷ phú Đường bận rộn như vậy, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà đến tập đoàn Chu Thị chứ?
Cho dù ông ta rảnh rỗi, thì cũng sẽ không nể mặt anh.
“Hạ Cường, đầu óc anh có vấn đề à? Tỷ phủ Đường sẽ đến đây để giải thích sao? Anh bị hâm à?”.
Trương Thiên Hạo tỏ vẻ khinh miệt: “Chắc chắn là tỷ phú Đường đã nhầm tên, anh đừng có ở đây giãy chết nữa”.
Nhưng Hạ Cường lại nheo mắt: “Vậy nếu tôi thực sự gọi được Đường Long đến thì sao nào?”.
“Ha ha, nếu anh có thể gọi ông ta đến, tôi sẽ gọi anh ba tiếng bố”.
“Đây là anh tự nói chứ không phải tôi ép anh nhé”.
Dứt lời, Hạ Cường liền xoay người đi về phía Chu Diễm Hân, nói: “Diễm Hân, em gọi điện thoại cho Đường Long, bảo ông ta đến đây đi”.
“Hạ Cường, anh điên rồi”.
Chu Diễm Hân cuống lên: “Sao tỷ phú Đường có thể đồng ý đến đây làm sáng tỏ mọi chuyện giúp tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng không có số điện thoại của ông ấy”.
“Trong hợp đồng có”.
Hạ Cường tìm được số điện thoại liên hệ phòng làm việc của Đường Long trong hợp đồng: “Đừng sợ, em cứ gọi đi, nhỡ người ta đến thật thì sao?”.
Chu Diễm Hân như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại ra rồi gọi đến số điện thoại trên hợp đồng.
Bên kia vừa nghe máy, Chu Diễm Hân liền nhìn về phía Hạ Cường với ánh mắt kinh ngạc.
“Sao rồi?”, Hạ Cường cười hỏi.
“Tỷ… tỷ phú Đường đồng ý đến rồi”.
Người nhà họ Chu ở bên cạnh đều há hốc miệng, sắc mặt của Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo lại càng đặc sắc hơn.
“Chu Diễm Hân, cô đang đùa đúng không?”.
“Sao cô có thể mời được tỷ phủ Đường chứ? Có phải cô tự dát vàng vào mặt không vậy?”.
Chu Diễm Hân không thèm nhìn Chu Tử Mạn, quay sang nói với Chu Chấn Quốc: “Ông nội, tỷ phú Đường nói 10 phút nữa sẽ đến đây”.
Người nhà họ Chu vẫn không tin Chu Diễm Hân có thể mời được Đường Long tới.
Ai nấy đều chờ cười nhạo cô sau 10 phút nữa.
Nhưng còn chưa đến 10 phút, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Đường Long xách một chiếc cặp màu đen, mồ hôi nhễ nhại bước vào.
“Tỷ… tỷ phú Đường”.
Tất cả mọi người lập tức trố mắt ra.
Chu Diễm Hân quả thực đã gọi được tỷ phú Đường đến chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Chu Chấn Quốc cũng rùng mình một cái, sải bước đi về phía Đường Long: “Chào tỷ phú Đường, chào mừng cậu đến với tập đoàn Chu Thị.
Sự có mặt của cậu đúng là khiến cả công ty chúng tôi cảm thấy vinh hạnh”.
Chu Chấn Quốc hơn Đường Long hơn 20 tuổi, nhưng thái độ lúc này chẳng khác nào một vãn bối.
Nhưng Đường Long chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, mà nhìn ngay về phía Hạ Cường và Chu Diễm Hân.
Ông ta đang định chủ động đi tới chào hỏi hai người, thì Trương Thiên