Mỗi lời Chu Tử Mạn thốt ra đều là sự sỉ nhục lớn tới nhân cách của Chu Diễm Hân.
Tuy nhiên, lần này cô quả thực cô đã phạm sai lầm nên không thể phản bác.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác!
"Tập đoàn Tôn Thị là đối tác chủ yếu của nhà họ Chu chúng ta”.
"Bây giờ người ta đã chấm dứt mọi hợp tác với chúng ta, chị có biết điều này đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho nhà họ Chu không hả?"
Chu Tử Mạn gần như chỉ vào mũi của Chu Diễm Hân chửi rủa: "Chu Diễm Hân, nếu chị còn là một con người thì bây giờ hãy đi xin lỗi cậu chủ Tôn đi”.
"Không phải người ta chỉ muốn ngủ với chị một đêm thôi sao, chuyện như vậy cũng không phải chị chưa từng làm bao giờ”.
"Chu Tử Mạn, cô đang nói nhảm gì vậy?"
"Tôi là người trong sạch, không phải là loại người này”.
Chu Tử Mạn lạnh lùng hừ một tiếng: "Chị có phải là loại người này hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu chị không đồng ý đi thì cũng được thôi, bây giờ chị lập tức cút ra khỏi nhà họ Chu cho tôi”.
Mong muốn lớn nhất của Chu Tử Mạn là đuổi Chu Diễm Hân ra khỏi nhà họ Chu, sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ hội lần này được chứ?
"Đúng, cút khỏi nhà họ Chu”.
"Nhà họ Chu không nuôi được loại ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung như cô”.
"Bây giờ cút luôn”.
Xung quanh, nhóm người có địa vị trong nhà họ Chu cũng muốn đuổi Chu Diễm Hân ra ngoài ngay lập tức.
Hai mắt Chu Diễm Hân đỏ hoe, vô cùng ấm ức, chuyện này cô hoàn toàn không làm gì sai, là do tên Tôn Lôi đó quá đáng.
"Ông nội, ông cũng muốn cháu đi sao?"
Chu Diễm Hân nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ mặt ấm ức: "Những năm qua, cháu vẫn luôn làm việc chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó ở nhà họ Chu, lẽ nào ngay cả ông! ”
"Câm miệng”.
Tuy nhiên, Chu Diễm Hân vẫn chưa nói xong, Chu Chấn Quốc đã ngắt lời, ông ta hít một hơi thật sâu, cơn giận bùng phát khó có thể che giấu.
"Diễm Hân, cháu đã làm ông quá thất vọng.
Mặc dù chuyện sáu năm trước cháu khiến nhà họ Chu nhục nhã, ông vẫn sẵn lòng giữ cháu lại bởi vì dù sao cháu cũng là cháu gái của ông”.
"Thời gian trước, Hạ Cường trở về tìm cháu, cháu khăng khăng muốn kết hôn với Hạ Cường, ông cũng không ngăn cản”.
"Cho dù cháu và Hạ Cường dùng thân phận đại gia giả để lừa gạt ông, ông cũng không so đo tính toán với cháu”.
"Nhưng vốn dĩ ông tưởng rằng cháu sẽ có tiến bộ, không ngờ cháu không những không tiến bộ hơn mà lại ngày càng không nghe lời”.
"Cháu đi đi, bắt đầu từ hôm nay, Chu Chấn Quốc không có đứa cháu gái như cháu”.
Rầm!
Đầu óc Chu Diễm Hân vang lên tiếng ong ong, quả nhiên, có một số chuyện một khi hình thành nút thắt thì cho dù Chu Diễm Hân có cố gắng thế nào cũng không thể cởi được nút thắt đó.
Kể từ khi xảy ra chuyện sáu năm trước, người ông mà cô từng kính trọng đã thay đổi!
"Ông nội! ”
Bốp!
Chu Tử Mạn tát vào mặt Chu Diễm Hân một bạt tai, khiến khuôn mặt của Chu Diễm Hân sưng tấy, in hằn một vết bàn tay đỏ tươi.
"Chu Diễm Hân, chị còn không mau cút đi?”
Chu Diễm Hân che mặt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Chu Chấn Quốc, nhưng Chu Chấn Quốc đã tàn nhẫn quay đầu đi.
Cảm thấy ấm ức và bất lực, Chu Diễm Hân chỉ đành rời khỏi đó.
Sau khi Chu Diễm Hân rời đi, những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu vẫn vô cùng lo lắng.
"Đều tại con khốn Chu Diễm Hân đó, nếu không nhà họ Chu của chúng ta đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ”.
"Mẹ kiếp, nhà họ Chu chúng ta sao lại có một con ả khốn nạn như vậy chứ?"
"Bây giờ con ả khốn nạn đó đã làm mọi chuyện rối tung hết, chúng ta bù đắp bằng cách nào đây? Ai cũng biết bố con nhà họ Tôn nổi tiếng là hẹp hòi”.
"Câm miệng hết cho tôi”.
Chu Chấn Quốc gầm lên một tiếng, cả nhà họ Chu im bặt.
"Bây giờ không phải là lúc để oán trách.
Mọi người hãy tìm cách cho tôi, xem rốt cuộc phải giải quyết chuyện này bằng cách nào”.
Sau đó, Chu Chấn Quốc nhìn Trương Thiên Hạo nói: "Thiên Hạo, chuyện này cháu có thể nhờ bố cháu nói giúp vài lời tốt đẹp với nhà họ Tôn được không?”
Trương Thiên Hạo hơi bối rối trả lời: "Ông nội, chuyện này e rằng không dễ đâu”.
Chu Tử Mạn vội vàng nắm lấy tay Trương Thiên Hạo, nói: "Thiên Hạo, bố của chúng ta lợi hại như thế, chủ tịch tập đoàn Tôn Thị - Tôn Trọng Hoa chắc chắn sẽ