Trương Thiên Hạo thầm nghĩ, cô nói đúng cái con khỉ!
Ả đàn bà ngu xuẩn, cô thật sự cho rằng Bách Thảo Đường của nhà họ Trương tôi là vạn năng sao?
Nếu không phải vì mảnh đất ở Nam Sơn Bình của nhà họ Chu thì Trương Thiên Hạo thực sự muốn đá thật mạnh mấy cước vào ả đàn bà ngu xuẩn này.
"Vâng, bố cháu đã đồng ý, ông ấy nói quan hệ giữa ông ấy và Tôn Trọng Hoa khá tốt, ông ấy sẽ nói chuyện với Tôn Trọng Hoa”.
Người nhà họ Chu đều nở nụ cười, Chu Chấn Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thiên Hạo, chuyện này làm phiền nhà cháu rồi, có thời gian hãy hẹn với bố cháu, ông sẽ đích thân cảm ơn bố cháu”.
Trương Thiên Hạo hơi chột dạ, gật đầu: "Vâng, thưa ông nội”.
Lúc này, bên ngoài tập đoàn Chu Thị, trên trời sấm chớp đùng đùng, sau đó mưa to như trút nước.
Toàn thân Chu Diễm Hân ướt sũng nước mưa, một mình cô bước đi trong cơn mưa xối xả, cô đơn, ấm ức và bất lực.
Nước mắt cô trào ra khỏi hốc mắt, nhưng nhanh chóng bị nước mưa nuốt chửng.
Chu Diễm Hân bị trượt chân, ngã xuống đất.
Không có người tới đỡ, cũng không có ai tới an ủi cô, cứ như cả thế giới đều đang cười nhạo cô.
"Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
"Tôi đã rất nỗ lực, thật sự rất nỗ lực rồi mà”.
"Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, ngay cả ông nội cũng thay đổi, chuyện sáu năm trước vốn dĩ không phải lỗi của tôi mà”.
"Chuyện hôm nay cũng không phải là lỗi của tôi, tại sao các người lại ép tôi vào con đường cùng”.
Lúc này, cảm xúc tích tụ bấy lâu trong lòng Chu Diễm Hân như bùng nổ, cô bật khóc, khóc một cách cuồng loạn.
Tuy nhiên, tiếng khóc của cô nhanh chóng bị sấm sét trên bầu trời lấn át, dường như ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo cuộc đời bi thảm của cô.
Một chiếc ô bỗng che trên mái đầu Chu Diễm Hân, Hạ Cường im lặng đứng bên cạnh cô.
Anh biết, người vợ mà anh yêu nhất lại chịu ấm ức!
Hạ Cường không nói gì, cũng không an ủi cô, càng không đỡ cô dậy, anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, cầm ô giúp cô.
Có đôi khi, phát tiết ra hết những uất ức buồn khổ trong lòng cũng không phải là chuyện xấu.
Sau khi thấy Chu Diễm Hân phát tiết xong, anh đưa cô về nhà.
Sau khi anh hỏi rõ mọi chuyện từ chỗ Chu Diễm Hân, một mình anh mở cửa rời đi, giống như một con mãnh thú ra khỏi lồng, đằng đằng sát khí.
"Dám có ý đồ với vợ tao, mày chán sống rồi sao?”
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tôn.
Đầu Tôn Lôi đã được bôi thuốc và băng bó lại.
Hắn nằm trên ghế sofa trong phòng khách, một cô gái trẻ ăn mặc hở hang đang xoa bóp toàn thân cho hắn.
"Chết tiệt, ngay cả ông đây mà cũng dám đánh, bây giờ ông cắt đứt mọi quan hệ hợp tác giữa Tôn Thị và nhà họ Chu các người, xem cô có hoảng hốt hay không”.
Điện thoại của hắn hiển thị một bức ảnh, là ảnh của Chu Diễm Hân.
Tôn Lôi lè lưỡi tà ác, liếm màn hình ảnh trên điện thoại.
“Giả vờ ngây thơ trong sáng trước mặt ông đây hả?”
"Lập tức quỳ xuống cầu xin ông đây, ông đây không tin cô không chịu phục tùng”.
"Hừ, đến lúc đó xem ông đây hành hạ cô thế nào”.
Vừa nói, Tôn Lôi vừa lấy một chiếc roi da từ bên ghế sô pha, quất mạnh vào người cô gái đang mát xa cho hắn.
"Mẹ kiếp, buổi trưa cô không ăn cơm hả? Chỉ có chút lực vậy thôi à?"
Lúc này, bên ngoài biệt thự, Hạ Cường bước từng bước vào trong.
"Mày là ai?"
Sắc mặt Tôn Lôi tối sầm lại, lập tức mắng chửi: "Mày vào đây bằng cách nào?"
"Đương nhiên là đi bộ vào”.
Lời vừa dứt, Hạ Cường đã bước tới, dùng một tay nhấc bổng Tôn Lôi.
"Mày! mày muốn làm gì?"
Bốp!
Cả khuôn mặt Tôn Lôi bị đập mạnh vào chiếc bàn trà thủy tinh trước mặt, tấm kính thủy tinh vỡ nát, những mảnh vụn chi chít đâm vào mặt Tôn Lôi.
"A! ”
"Mẹ kiếp, mày dám ra tay với tao hả? Mày có biết bố tao là ai không?"
Bụp!
Lại một đòn nữa, cả chiếc bàn trà đổ ập xuống, cô gái bên cạnh sợ hãi tái nhợt, sống mũi của Tôn Lôi bị lõm xuống, đồng thời miệng phun ra máu.
"Bố tao là Tôn Trọng Hoa, tao nhất định sẽ bảo bố tao dẫn người đi đánh mày tàn phế”.
"Mày chết chắc rồi, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.
Bụp!
Lần thứ ba, Hạ Cường ném thẳng Tôn Lôi