Chu Diễm Hân nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Hạ Cường.
Ba giây sau, như thể có một tia chớp đánh vào đỉnh đầu cô.
“Anh là Hạ Cường”.
Cuối cùng Chu Diễm Hân cũng đã nhận ra Hạ Cường.
Người đàn ông đã từng nói quay về sẽ cưới cô.
Người đàn ông đã thay đổi cuộc đời cô, bắt cô đợi đến sáu năm.
Đầu óc Chu Diễm Hân trống rỗng, sau đó trở nên rối tung.
Bầu không khí lại đóng băng lần nữa.
Thật ra lúc này lòng Hạ Cường cũng loạn cào cào.
Mặc dù cô gái này mơ màng trải qua một đêm với anh nhưng lại cho Hạ Cường cảm giác như gió xuân tươi mát.
Sau một đêm, anh đã nhận định sẽ cưới cô.
Tương tư nhung nhớ sáu năm nhưng gặp lại lần nữa thì hiện thực không giống với những suy nghĩ hoàn hảo tốt đẹp trước đó của anh.
“Dù cô không định đợi tôi nhưng sao lại không chăm sóc tốt cho con gái của tôi?”
Vừa nói xong câu này, Hạ Cường cảm thấy hối hận.
Vì anh nhìn thấy rõ cảm xúc của Chu Diễm Hân bắt đầu không ổn.
Nước mắt liên tục trào ra từ vành mắt.
Cô bật khóc, khóc cực kỳ đau thương.
Sau đó, bốp!
Chu Diễm Hân tát lên mặt Hạ Cường một bạt tai.
Hạ Cường sửng sốt.
Ngay cả bản thân anh cũng muốn cho mình một bạt tai.
“Vì anh mà cả đời này của tôi bị hủy hoại”.
“Vì anh mà người nhà đều ghét tôi”.
“Vì anh mà tôi bị chồng chưa cưới hủy hôn”.
“Anh có biết sáu năm nay tôi và Tiểu Thi sống thế nào không hả?”
“Hôm nay anh quay về, câu đầu tiên là chất vấn tôi thế sao?”
Chu Diễm Hân khàn giọng gào lên, sáu năm nay cô đã chịu quá nhiều uất ức.
Nhưng cô vẫn luôn tin sẽ có ngày người đàn ông đó quay về tìm cô.
Bây giờ anh về rồi nhưng lại chẳng giống những gì Chu Diễm Hân nghĩ.
Lúc này Hạ Cường cảm thấy chua xót, đôi mắt cay xè: “Diễm Hân, tôi…”
Hạ Cường vô thức vươn tay lau nước mắt cho Chu Diễm Hân nhưng lại bị cô tránh đi.
“Đừng chạm vào tôi, anh là đồ súc sinh”.
“Có phải anh nghĩ tôi vứt bỏ Tiểu Thi, đến đây dan díu với người đàn ông khác không?”
“Có phải anh nghĩ Chu Diễm Hân tôi là cô gái đê tiện không?”
“Lý Hương Cầm thích mắt của Tiểu Thi, muốn lấy giác mạc của con bé, tôi không thể bảo vệ được Tiểu Thi chỉ đành tìm đến Hoàng Tùng”.
“Vì Hoàng Tùng là em trai kết nghĩa của Lý Hương Cầm, ông ta nói chỉ cần tôi sẵn sàng đi cùng ông ta, ông ta có thể thuyết phục Lý Hương Cầm buông tha cho Tiểu Thi, tôi có thể làm gì được đây? Anh nói xem tôi có thể làm gì?”
Ong ong!
Đầu Hạ Cường vang lên tiếng ong ong.
Quả nhiên anh đã hiểu lầm Chu Diễm Hân.
Mọi chuyện Chu Diễm Hân làm đều là vì bảo vệ Chu Tiểu Thi.
Đồng thời lửa giận trong lòng Hạ Cường như sắp nổ tung.
Lý Hương Cầm là ai mà lại lớn gan như thế.
Thế mà lại đánh có ý định xấu với đôi mắt của con gái mình, bà ta có mấy cái mạng.
“Xin lỗi Diễm Hân, thật xin lỗi”.
Hạ Cường mặc kệ Chu Diễm Hân phản kháng, ôm chặt lấy cô, lúc này Hạ Cường chỉ cảm thấy cả trái tim của mình đã tan chảy.
Ông trời phù hộ, cô vẫn là cô gái trong mộng, cô gái hoàn hảo đó.
“Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên nói thế, từ nay về sau anh sẽ không để em chịu bất kỳ ấm ức nào nữa”.
Cuối cùng Chu Diễm Hân vẫn không thể vùng ra khỏi vòng tay Hạ Cường.
Cô vùi vào lòng Hạ Cường bật khóc như thể phát tiết hết toàn bộ sự ấm ức trong mấy năm nay.
Cả nhà ba người về đến nhà, một căn nhà ba phòng rất bình thường và cũ kỹ.
Mặc dù cũ kỹ nhưng lại rất ngăn nắp, sạch sẽ.
“Hai người sống ở đây sao?”
Hạ Cường