Nửa đêm.
Bên trong một biệt thự sang trọng ở Khánh Thị.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trên mắt phải quấn băng gạc, ăn mặc sang trọng, ngồi trên chiếc ghế dài bằng da.
Trong tay bà ta cầm một bức ảnh, là ảnh của Chu Tiểu Thi.
Chu Tiểu Thi trong ảnh rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những diễn viên nhí.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn, đẹp như một ngôi sao trong vũ trụ bao la.
E rằng sẽ không thể nào tìm thấy đôi mắt thứ hai như vậy ở trên đời này.
"Thật đẹp, thật sự rất đẹp”.
Người phụ nữ này chính là Lý Hương Cầm, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Chu Tiểu Thi trên bức ảnh, vẻ mặt say mê.
"Chị, thứ chị muốn là giác mạc của con bé, chứ không phải nhãn cầu mà”.
"Cho nên, chị say mê như vậy cũng vô dụng”.
“Hơn nữa, đôi mắt của chị vốn dĩ đã rất đẹp rồi”.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông, mang theo cảm giác trầm khàn và nịnh nọt.
“Giác mạc của con bé cũng khiến cho người ta say mê”.
Lý Hương Cầm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông quấn đầy băng gạc trên mặt, lập tức cau mày.
“Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Người đàn ông này chính là Hoàng Tùng.
Lúc này, Hoàng Tùng tỏ vẻ tức giận, nói: “Vốn dĩ em muốn mượn cơ hội này để chơi đùa với Chu Diễm Hân một chút, dù sao chơi đùa với cô ta xong, con gái cô ta vẫn phải cho chị giác mạc”.
"Nhưng giữa chừng lại xuất hiện một thằng chó, đánh em một trận”.
"Chị, đợi sau khi chị phẫu thuật xong, em nhất định phải xé xác tên đó ra thành từng mảnh”.
Lý Hương Cầm lạnh lùng hỏi: "Không phải Chu Diễm Hân kia không có đàn ông sao? Người đàn ông kia là ai?"
“Em cũng không biết”.
Hoàng Tùng hậm hực nói: “Em chưa từng gặp thằng chó đó bao giờ, trông bề ngoài cũng khá đẹp trai”.
Nói đến đây, Hoàng Tùng đột nhiên trở nên lắp bắp.
Đôi mắt dưới lớp băng gạc lộ ra vẻ sợ hãi.
Cảnh tượng ông ta bị Hạ Cường đánh đập dã man ngay lập tức lấp đầy toàn bộ tâm trí ông ta.
!
“Mày, tại sao mày lại đến đây?”
“Người đâu”.
"Đừng la hét nữa, mấy người bên ngoài kia còn chưa kịp đánh đã gục xuống hết rồi”.
Ở đằng sau cánh cửa, Hạ Cường bước tới, giống như ác ma trong đêm tối.
Hạ Cường không trả lời, đi thẳng đến chỗ Lý Hương Cầm, nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
“Bà chính là Lý Hương Cầm à?”
Lý Hương Cầm nhìn Hạ Cường với thái độ cao ngạo: "Đúng vậy, tao chính là Lý Hương Cầm, còn mày là người đã đánh em trai kết nghĩa của tao sao?"
“Đúng, tôi đánh đấy”.
Hạ Cường thẳng thắn hỏi: "Bà có biết lý do vì sao tôi đến tìm bà không?"
“Vì đứa con hoang kia”.
Hạ Cường nói: “Con bé không phải là con hoang, con bé tên là Chu Tiểu Thi, là con gái của tôi”.
“Ha ha!”
Lý Hương Cầm cười khẩy: "Hóa ra bố của đứa con hoang kia đã trở lại, nhưng vậy thì sao, tao đã nhìn trúng đôi mắt của con gái mày, con bé đưa đôi mắt cho tao là tao đã xem trọng nó lắm rồi”.
“Con bé nên cảm thấy vinh hạnh, còn mày, mày cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng”.
Vinh hạnh.
Người phụ nữ này phải biến thái đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy.
Bà ta sắp cướp đi ánh sáng của người khác, vậy mà người ta còn phải biết ơn bà ta sao?
Lúc này, cả người Lý Hương Cầm đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.
"Vì mày là bố của đứa con hoang kia, nên tự chặt một ngón tay, cút ra khỏi biệt thự của tao, nếu không, sau này mày hối hận cũng không kịp”.
Nói đến đây, Lý Hương Cầm ngạo mạn đứng lên.
Hạ Cường xoa bóp nhẹ thái dương, ngày xưa, người ta luôn phân biệt cao thấp, giới thượng lưu luôn coi những người hạ đẳng như heo chó.
Nhưng bây giờ, đây là một xã hội mà mọi người đều bình đẳng.
Những đường gân xanh trên trán anh lần lượt nổi lên.
Tại một thành phố cấp Địa nhỏ bé ở Hoa Hạ, bà chủ mở quán Karaoke lại có thể nói ra những lời này, dám vô pháp vô thiên như vậy.
Điều này thật sự không có thiên lý, không có vương pháp.
“Cho nên, con gái tôi cho bà giác mạc của nó sau đó bị mù, bà coi đó là điều đương nhiên sao?"
“Nó bị mù thì liên