Chu Diễm Hân tim đập thình thịch, vội trả lời: “Chúng tôi không phải tìm ông vay tiền”.
“Ha ha, vậy thì đã sao?”.
Chu Tử Mạn nói: “Dù chị có tìm ai, ở ngân hàng Kim Mẫu Đan này, chị hơn chú ba nhà tôi được sao?”.
“Chu Diễm Hân, tôi thấy nhà chị nghèo đến điên rồi, trong tay không có tài sản gì mà muốn mở công ty?”.
“Sao chị không lên trời luôn đi? Rời khỏi Chu Thị chúng tôi, chị chẳng là gì cả!”.
Nói xong, Chu Tử Mạn đắc ý giơ hợp đồng trong tay mình lên, nói: “Có thấy gì không Chu Diễm Hân, Thiên Hạo nhà tôi ra tay, hai mươi triệu dễ dàng vay được”.
“Còn chị, hôm nay đừng mong vay được một đồng nào”.
Bốp…
Hạ Cường nhanh như chớp tát vào mặt Chu Tử Mạn.
“Lúc nãy tôi đã cảnh cáo cô rồi”.
“Cùng một lời cảnh cáo, tôi không muốn nói lần thứ hai!”.
Chu Tử Mạn bị Hạ Cường tát lăn quay, Trương Thiên Hạo ở bên theo bản năng định lao tới.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt rét lạnh của Hạ Cường, anh ta đã từ bỏ!
“Cái đồ dã man!”.
Chu Tử Mạn chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi trút sự bất mãn của mình, Trương Sâm Dương cũng nhíu mày.
“Hai người cô cậu cút ra khỏi ngân hàng Kim Mẫu Đan cho tôi”.
Hạ Cường cười nhạt, nói: “Chúng tôi không phải đến tìm ông.
Ông nói tôi kệ!”.
“Thế sao?”.
Trương Sâm Dương nổi giận, ông ta cảm thấy uy nghiêm của mình tại ngân hàng bị khiêu khích và xem thường!
“Tôi là quản lý cấp cao của ngân hàng Kim Mẫu Đan, tôi không cho phép thì dù các người có tìm ai vay, bọn họ cũng không dám cho vay!”.
“Cả tôi cũng không được sao?”.
Đúng lúc này, một giọng nói như sấm đánh vang lên ở lối lên cầu thang tầng hai.
Trong tay Triệu Hải Đường cầm một tờ hợp đồng vay vốn một trăm triệu, bước nhanh tới như gió.
“Giám… Giám đốc…”.
Trương Sâm Dương ngây ra tại chỗ, thoáng chốc đầu như sắp nổ tung.
“Tôi hỏi ông, có phải tôi muốn cho cô Chu vay cũng phải được sự đồng ý của ông không?”.
Triệu Hải Đường tức đến mức trán nổi gân xanh, lúc nãy ông ta xuống lầu đã nghe được một nửa cuộc đối thoại của bọn họ.
Chuyện này đúng là dọa Triệu Hải Đường sợ đến mức nhũn cả người ra.
Đại thần như Hạ Cường dẫn theo vợ mình đến ngân hàng vay tiền.
Đây là cơ hội tốt để Triệu Hải Đường leo lên cành cây cao, Trương Sâm Dương ông thật to gan, dám gây khó dễ cho đại thần?
“Con chó không có mắt này, một khách hàng lớn như cô Chu là người mà ông có thể đắc tội sao?”.
“Quản lý cấp cao của Phòng tín dụng?”.
“Bây giờ tôi tuyên bố, Trương Sâm Dương, ông đã bị đuổi việc…
“Hơn nữa, lúc nãy ông đã cho hai người này vay hai mươi chục triệu đúng không? Lập tức xóa bỏ!”.
Đầu óc Trương Sâm Dương nổ tung, Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn cũng tái nhợt mặt.
Trương Sâm Dương bị đuổi việc, vậy còn khoản vay lúc nãy phải làm sao?
Mảnh đất Nam Sơn Bình phải làm sao?
Trương Sâm Dương quỳ xuống trước mặt Triệu Hải Đường, giống như bị dọa bay mất ba hồn bảy phách.
“Giám đốc, ông không thể đuổi việc tôi như vậy được”.
“Tôi làm việc ở ngân hàng Kim Mẫu Đan lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao”.
Trương Thiên Hạo cũng sốt ruột đến mức giậm chân, anh ta không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Chu Tử Mạn.
Mặc dù bọn họ không biết Triệu Hải Đường có quan hệ gì với Chu Diễm Hân, nhưng mọi thứ trước mắt đều chứng tỏ sắp xảy ra chuyện lớn.
Chu Tử Mạn cũng động não, vội vàng nói với Chu Diễm Hân: “Chu Diễm Hân, lần này nguy cơ của nhà họ Chu là do chị gây ra”.
“Hôm nay tôi mà không vay được tiền, nhà họ Chu sẽ vì chị mà sụp đổ.
Tốt xấu gì chị cũng là người nhà họ Chu, chẳng lẽ chị muốn dồn nhà họ Chu vào đường cùng sao?”.
Chu Diễm Hân quặn lòng, nhất thời không thể đáp lại.
Dù người nhà họ Chu không xem cô là người thân, nhưng cô vẫn luôn lương thiện như vậy.
Hạ Cường ở bên nói bằng giọng lạnh lùng: “Lúc trước tôi từng dạy cô, cầu xin người khác thì xin cho đúng cách”.
Chu Tử Mạn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn băm thây Hạ Cường ra làm trăm mảnh.
Nhưng cô ta không dám nổi đóa.
“Diễm Hân, cầu xin chị