“Hạ Cường, em có thể làm được thật sao?"
Thật ra, Chu Diễm Hân đã muốn tự thành lập một công ty thời trang từ lâu.
Tuy nhiên, tất cả đều quá xa vời với cô.
Không ngờ, ngày này thật sự đã tới!
Khi ngày này tới thật, Chu Diễm Hân vốn dĩ đang hả lòng hả dạ lại trở nên hơi căng thẳng.
"Trời đất cao vạn trượng, bước ra một bước sẽ càng tốt đẹp!"
"Thật sao?"
"Ừ”.
Hạ Cường kiên định gật đầu với Chu Diễm Hân: "Hãy tin vào chính mình!"
"Được, tin tưởng chính mình”.
Chu Diễm Hân tự lấy lại sự tự tin.
Hạ Cường nói: "Bây giờ đã có tiền, việc tiếp theo cần làm là việc liên quan đến nhà máy công ty”.
"Mặc dù Tôn Thị đồng ý cho chúng ta thời gian, nhưng chúng ta cũng phải tiến hành nhanh chóng”.
Hai tay Hạ Cường chống cằm, nói: "Nếu như tất cả đã có nền móng từ trước thì chắc chắn không cần nhiều thời gian, chỉ cần có sẵn nhà máy là được”.
"Như vậy, chỉ cần hoàn thành thủ tục, chúng ta có thể bắt đầu làm việc, tiết kiệm rất nhiều thời gian và rắc rối”.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Chu Diễm Hân.
"Anh nói nhà máy công ty có sẵn sao? Thật ra em có thể tìm được!"
"Thật hả?"
Hạ Cường vui mừng, vốn dĩ anh định nhờ Tôn Trọng Hoa giúp đỡ, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa.
"Lên xe đi theo em!"
Chu Diễm Hân không thể chờ đợi thêm.
Lúc này, tại nhà máy thời trang Chấn Hùng ở Bắc Sơn Bình!
Đây là nhà máy thời trang Chấn Hùng – nhà máy may lâu đời được thành lập ở Khánh Thị hơn ba mươi năm trước, từng có một thời rất thịnh vượng.
Nhưng lúc này lại lại rất tiêu điều.
Khi Hạ Cường Chu Diễm Hân lái xe đến cổng nhà máy, vừa đúng lúc nhìn thấy một nhóm đông công nhân đang đi về phía bộ phận hành chính.
Tất cả bọn họ đều cầm trên tay một tờ đơn nghỉ việc, rõ ràng là có ý định từ chức.
Lúc này, Chu Chấn Hùng, trưởng xưởng Đặng Cương và một vài công nhân cũ đang lao nhanh tới.
"Mọi người, mọi người định nghỉ việc thật sao?"
"Sếp Chu đã rất nỗ lực liên hệ với các doanh nghiệp, mọi người có thể cho sếp Chu thêm vài ngày được không? Tôi tin rằng nhà máy của chúng ta sẽ sớm hoạt động bình thường trở lại”.
"Trong những năm qua, mọi người đều biết sếp Chu đối xử với mọi người thế nào.
Bây giờ nhà máy đang gặp khủng hoảng, tại sao không thể giúp đỡ ông ấy?"
Trưởng xưởng Đặng Cương nói lý lẽ, hy vọng rằng số lượng lớn nhân viên đang có ý định thôi việc sẽ ở lại, cùng công ty vượt qua khó khăn.
Nếu những người này rời đi, thì công ty sẽ thực sự kết thúc!
“Trưởng xưởng Đặng, đừng ở đây nói ngon nói ngọt nữa, bây giờ ai mà không biết nhà máy này sắp phá sản chứ?”
“Chúng tôi rất muốn ở lại chia sẻ khó khăn với công ty nhưng cuộc sống không cho phép”.
"Nhân lúc còn sớm hãy giải tán đi, nhà máy này chắc chắn xong đời rồi!"
Đặng Cương nhíu mày, nhìn người vừa nói: "Vương Dũng, năm ngoái cậu đánh bài thua mấy chục nghìn tệ, suýt nữa vợ con ly tán.
Ai đã cho cậu ứng trước nửa năm tiền lương để cậu vượt qua cửa ải khó khăn?"
"Bây giờ nhà máy gặp khó khăn, cậu không đồng cam cộng khổ cùng nhà máy thì đã đành, sao cậu có thể nói lời cay đắng như vậy?”
"Loại nhân viên như cậu thật vô trách nhiệm”.
Vương Dũng cũng mất bình tĩnh nói: "Đặng Cương, mẹ kiếp, ông cho rằng ông vẫn là trưởng xưởng đấy à? Còn ra vẻ quan chức ở đây hả?"
"Ông đây đang nói sự thật”.
"Nhà máy này nhiều nhất cũng không trụ được nửa tháng, mọi người ai cũng phải ăn cơm, ai ở đây cùng chết với ông được chứ?"
"Mọi người nghe tôi nói có đúng không nào?"
Nhóm công nhân phía sau cũng hét lên: "Vương Dũng nói đúng, nhà máy sắp phá sản, còn đồng cam cộng khổ cái con khỉ”.
"Nhân lúc còn thời gian, chi bằng đi tìm nhà máy mới tiếp tục làm việc”.
Do Vương Dũng xúi giục, một nhóm đông nhân viên đã đến bộ phận hành chính để xin nghỉ việc.
Đặng Cương sốt ruột, vội bảo mấy nhân viên cũ bên cạnh đến ngăn cản.
Nhưng có quá đông người, mấy người Đặng Cương cũng không ngăn cản được.
"Sếp Chu, ông mau nói gì với họ đi”.
Đặng Cương sốt sắng, mồ hôi đầm đìa, nói với Chu Chấn Hùng đang im lặng bên cạnh.
"Thôi bỏ đi, ông Đặng, cứ vậy