Mộ Dung Ca luôn cảm thấy bất an, tối nay quá yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
“Lối đi này rất bí mật, hơn nữa không có Lưu Vân ở bên cạnh bảo hộ cho tỷ,
đệ không yên tâm.” – Triệu Tử Tẫn kiên trì cầm tay cô.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Mới một năm không gặp Tẫn Nhi đã như mấy lão bà hay
lo lắng lung tung rồi? Yên tâm đi, tỷ tỷ không có việc gì đâu.”
Triệu Tử Tẫn nhíu mày. – “Đệ chỉ lo cho tỷ thôi. Tỷ cũng yên tâm, đệ không
việc gì đâu.” – Có một số chuyện Mộ Dung Ca không biết, và hắn cũng
tuyệt đối không để cho cô biết, những thứ dơ dáy đó chỉ làm cô bị vấy
bẩn mà thôi.
Mộ Dung Ca cảm thấy Triệu Tử Tẫn đang âm thầm làm chuyện gì đó, thằng bé
đã trưởng thành hơn và có nhiều chuyện đã biết cách giấu diếm cô rồi,
còn tỏ vẻ thản nhiên để cô không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào. Nó cố ý
đưa cô trở về, còn chắc chắn mình không sao là vì lý do gì?
Còn nữa, cô đi cùng Tẫn Nhi đã quá nửa canh giờ nhưng không gặp vấn đề gì
xảy ra cả, phải biết rằng bên trong phủ Thái tử luôn được canh phòng cẩn mật, đến một con ruồi cũng khó lọt qua, nói gì đến một đứa trẻ to xác
như thế này?
Trong lòng dường như đã sáng tỏ điều gì đó, suy nghĩ này khiến cô bất giác
rùng mình. Mộ Dung Ca thực sự không muốn xem những hồi ức đẹp đẽ khi xưa chỉ là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp chỉ có thể thấy lại trong mơ.
“Tỷ lạnh sao? Tay run quá?” – Triệu Tử Tẫn ân cần hỏi. Mải ôn lại chuyện cũ nên hắn không chú ý đến thời gian đã về khuya, đêm cuối thu gió se lạnh rất dễ nhiễm phong hàn. Hắn có nội lực nên không sợ lạnh, nhưng thân
thể cô mảnh khảnh và yếu hơn hắn nhiều.
“Tỷ không sao.” – Cô thu lại tâm tư, ngước nhìn gương mặt đầy sự quan tâm
của Tẫn Nhi, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười. Dù có thế nào
thì hắn vẫn là Tẫn Nhi, là người thân duy nhất của cô. Mặc dù hắn tới
đây để thực hiện một kế hoạch nào đó, nhưng vẫn đến gặp cô, quan tâm cô.
Triệu Tử Tẫn gật đầu, nắm tay cô chặt hơn, âm thầm truyền một ít nội lực sang cho Mộ Dung Ca, hắn nói. – “Đi thôi.”
Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Tử Tẫn đang nắm chặt tay mình, trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ lạ lùng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ
mặt vẫn còn non nớt kia, cô lập tức thấy mình suy nghĩ tinh tinh rồi.
Cả hai đi một lèo về khu phòng của hạ nhân, đường đi vẫn an toàn, không ai phát hiện ra bọn họ. Sau khi đưa cô trở về phòng, Tẫn Nhi không lưu lại lâu mà nhanh chóng rời đi. Mộ Dung Ca đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng
Tử Tẫn biến mất sau những tán cây, cô thất thần hồi lâu vẫn chưa dứt ra
được.
Trong lúc thất thần, cô không chú ý trong phòng mình có sự thay đổi, càng
không phát hiện có một người bước đi không phát ra tiếng động, lặng lẽ
xuất hiện sau lưng cô. Cho tới khi chóp mũi bắt được mùi hương thoang
thoảng quen thuộc, cô mới thầm giật mình hoàn hồn. Từ lúc bước vào
phòng, do không cảnh giác nên cô chưa phát hiện trong phòng còn có một
người khác, nguy hiểm quá!
Cô xoay người, đập vào mắt là khuôn mặt khuynh thành của Nguyên Kỳ.
Trong phòng chưa thắp nến, không có ánh sáng cô không thể nhìn rõ biểu cảm
trên gương mặt hắn lúc này, chỉ thoáng nhìn thấy khóe miệng kia hơi
nhếch lên, dường như đang ẩn giấu tâm tư nào đó.
Sự xuất hiện của Nguyên Kỳ lúc này hoàn toàn chứng thực mọi suy đoán của
cô, nhất định hắn đang bắt tay cùng Tẫn Nhi để thực hiện một âm mưu nào
đó, bọn họ muốn làm gì?
Tẫn Nhi có thù oán với mẫu thân của Triệu Tử Duy, và muốn tranh đoạt ngôi
vị hoàng đế Tề quốc, cho nên kẻ thù lớn nhất của Tẫn Nhi lúc này chắc
chắn là Triệu Tử Duy. Còn với Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy là một kẻ địch
mạnh, nếu phải gặp nhau trên chiến trường, bọn họ chắc chắn là những đối thủ ngang tài ngang sức, tạo nên một hồi hỗn chiến tranh đoạt đẫm máu!
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, đây chính là cái thời đại tranh đoạt quyền lực
tàn nhẫn vô tình nhất, khiến lòng người lạnh lẽo, run sợ.
Nơi lồng ngực như có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt mọi cảm xúc, vẻ bình
tĩnh của Mộ Dung Ca giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào bức
tường kiên cố của Nguyên Kỳ, mặc dù không phải một vết đâm trí mạng
nhưng cũng đã chọc giận hắn. Hình ảnh ấm áp khi cô đứng cạnh Triệu Tử
Tẫn khiến tim hắn như bị đè nặng, trước mặt hắn, cô chưa bao giờ thả
lỏng như vậy, hắn cảm nhận được sự ấm áp chân thành từ nụ cười dịu dàng
mà cô dành cho Tử Tẫn, một cảm xúc xa lạ len lỏi trong tim khiến hắn
thấy khó thở.
“Vì sao nhìn thấy bản cung, nàng lại muốn chạy trốn?” – Hắn chăm chú khóa chặt đôi mắt kia, ép hỏi.
Mộ Dung Ca thầm giật mình, nhìn đôi môi hắn mím chặt, tỏa ra hơi thở lạnh
như băng, câu hỏi của hắn càng khiến lòng cô thêm phức tạp. Vì sao khi
đứng trước hắn, cô luôn muốn bỏ chạy? Tại sao lại như vậy, cô không biết nữa, cô bàng hoàng không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Cả hai cùng im lặng, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Mộ Dung Ca không nói vì trong hoàn cảnh này cô khó có thể nói dối, và hắn
cũng muốn được nghe lời thật lòng từ cô. Nhưng nếu cô nói thật lòng mình ra sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy buồn cười mà thôi.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, cô biết mình không thể trốn
tránh, đành mặc kệ tất cả: “Thiếp chán ghét việc tranh giành quyền lực,
càng không thích mình trở thành một quân cờ để người khác lợi dụng. Thái tử là người xuất sắc, quyền khuynh thiên hạ, hàng ngàn hàng vạn nữ tử
say mê muốn được đi theo ngài. Thiếp không phải là kẻ có tấm lòng khoan
dung độ lượng, chấp nhận được tất cả. Hơn nữa thiếp biết mình có bao
nhiêu phân lượng, nếu không thể bước lên phía trước thì chỉ còn cách lùi về sau để bảo toàn cho mình mà thôi.”
Nghe xong những lời cô nói, đuôi lông mày của Nguyên Kỳ khẽ nhướng lên, đôi
con ngươi đen láy thìn thẳng vào Mộ Dung Ca không chớp mắt, hắn tin
những lời cô nói rất thật lòng, trong đôi mắt hắn đã là một mảng tối đen u ám không đáy, nay càng thêm thâm trầm.
Bầu không khí bất chợt trở nên khẩn trương, như một mũi tên đã lên dây chỉ còn chờ buông tay.
Dường như cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cô biết những lời này đã chọc giận hắn, nhưng không thể không nói. Cô không
phải kẻ ngây thơ không hiểu tình yêu nam nữ, sau đêm đó, cô phát hiện
hắn có tình ý với mình, chỉ có điều, cô không thể nhận phần tình cảm này của hắn.
Nhưng Mộ Dung Ca đã đánh giá thấp dục vọng muốn chiếm hữu của đàn ông! Cho dù Nguyên Kỳ có thật sự bình tĩnh ung dung như đang thể hiện hay không thì trong tiềm thức trọng nam khinh nữ được thấm nhuần từ nhỏ, đâu có
chuyện đàn bà được phép
cự tuyệt đàn ông?
Chưa kịp có phản ứng Mộ Dung Ca đã bị hắn ôm chặt vào trong lồng ngực, cô lập tức hét lên. – “A!”
Cô muốn đẩy hắn ra nhưng đã bị đôi môi của hắn bao phủ lấy! Quá kinh ngạc
nên chưa kịp đóng chặt hàm răng, thuận lợi để cho chiếc lưỡi của hắn
xông vào bên trong.
Khoang miệng lập tức ngập tràn mùi vị của hắn.
Gương mặt tuyệt đẹp gần ngay trước mắt cô, nếu ở kiếp trước có lẽ cô đã say
mê con người này và muốn chìm đắm trong vòng tay hắn, nhưng hiện giờ
không phải thời hiện đại, không thể mê muội hơi ấm này, nếu còn tiếp tục cô sẽ đánh mất lý trí của mình.
Dùng toàn lực đẩy hắn ra nhưng bị ghì lại, sức trói gà nhỏ bé của cô chẳng
là gì đối với hắn. Nguyên Kỳ giữ chặt lấy cô, đôi môi ra sức lưu lại hơi thở của hắn trong miệng cô.
Chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy chính miệng cô thừa nhận muốn rời khỏi hắn
với lý do buồn cười như vậy, tim hắn như bị một cỗ xe ngựa húc vào, khó
chịu, tức giận như núi lửa sắp phun trào.
Cảm giác khó chịu xa lạ này kích động trái tim luôn phẳng lặng của hắn, hắn không tin lại có ngày mình mất đi lý trí như thế.
Môi lưỡi quấn quít, hơi thở cả hai hòa làm một. Đêm khuya tĩnh lặng nổi lên cơn gió nhẹ lay động ngọn cây, có một sự thay đổi to lớn đang lặng lẽ
xuất hiện…
Bầu không khí trở nên ám muội, bị nụ hôn dài nồng nhiệt thiêu đốt, trên
người Mộ Dung Ca dần dần không còn khí lực, thiếu chút nữa đã xụi lơ ngã nhào vào lòng Nguyên Kỳ.
Hắn kiên trì kéo dài, dường như không có ý định buông cô ra.
Một bàn tay lạnh luồn vào bên trong áo, vuốt ve bầu ngực đầy của cô rồi trượt xuống bụng dưới, trêu đùa nơi mẫn cảm nhất.
Hành động của hắn khiến trong đầu cô nổ vang một tiếng, dù toàn thân vô lực
nhưng Mộ Dung Ca vẫn cố sức nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn trên
người mình, tay cô lúc này còn lạnh hơn cả hắn.
Đôi môi nóng rực của Nguyên Kỳ vẫn bao phủ môi cô, mút lấy chiếc lưỡi thơm
ngọt, bá đạo chiếm lĩnh toàn bộ hơi thở của cô. Mộ Dung Ca không thể nói nên lời, chỉ trợn tròn hai mắt muốn nói cho hắn biết. Không được!
Nhưng hắn mặc kệ, bàn tay còn lại ghì chặt gáy, khiến cô không thể trốn thoát.
Bàn tay bên dưới tháo chiếc quần trong của cô, nơi mẫn cảm tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài khiến toàn thân cô run lên.
Quần áo vẫn còn trên người nhưng nơi tư mật nhất đã bị phơi bày ra ngoài không khí.
Nhục nhã quá! Cảm xúc trào dâng, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
Cô ý thức được một điều rằng. Hắn mạnh hơn cô!
Nguyên Kỳ chìm đắm trong ngọn lửa dục vọng do hắn khơi dậy nên không phát hiện ra sự thay đổi nơi cô. Ý loạn tình mê, hắn rời đôi môi và hôn dần lên
mắt, bỗng miệng cảm nhận được vị mặn làm hắn giật mình sợ hãi.
Không khí xuất hiện một thứ khí tức băng lạnh tuyệt vọng.
Cả người hắn cứng ngắc nhìn bộ dạng chật vật của Mộ Dung Ca. Nước mắt lưng tròng trong mắt cô làm tim hắn nhói đau, Nguyên Kỳ hoảng hốt, hắn lại
có ý định cưỡng bức cô!
Mộ Dung Ca run rẩy tựa người vào vách tường lạnh lẽo, lý trí dần quay trở lại, cơ thể cũng bắt đầu có sức lực.
Thời gian dường như đông cứng, Nguyên Kỳ khom người tự mình mặc lại quần
trong cho Mộ Dung Ca, chỉnh quần áo, dịu dàng vén phần tóc rối cho cô.
Cuối cùng bàn tay lạnh của hắn dừng lại trên đôi môi đã sưng đỏ, nhẹ
nhàng vuốt ve.
Nước mắt xuất hiện ngày càng nhiều trên gương mặt Mộ Dung Ca. Trong đôi mắt
đen láy hiện lên vẻ bối rối và tự trách, hắn vụng về lau đi những giọt
nước mắt nóng hổi trên mặt cô.
“Bản… bản cung không cố ý.”
Hắn chưa bao giờ vì tức giận mà mất đi lý trí, cảm xúc vừa rồi đến quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.
Thật may hắn dừng lại được.
Mộ Dung Ca rưng rưng nhìn hắn, cô không biết phải nói gì. Với tất cả những hành động xâm phạm vừa rồi, cô nên cho hắn một cái tát! Nếu đêm nay hắn thực sự ép buộc, cô chắc chắn sẽ quẳng lời hẹn của cả hai ra sau đầu,
lập tức rời khỏi phủ Thái tử này.
Ánh mắt Nguyên Kỳ nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên gương mặt Mộ Dung
Ca, một lúc lâu sau, khi đã ổn định lại tâm trạng của mình, hắn khẽ nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau đó hắn xoay người bỏ đi, bước chân có phần rối loạn, rất nhanh hắn đã
rời khỏi phòng, mùi hương đặc biệt trên cơ thể hắn loãng dần trong không khí.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt lăn dài trên má, cố gắng áp chế
những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu, cô xoay người định đóng cửa sổ,
bỗng thoáng thấy bóng người bên ngoài cửa sổ.
Chỉ cần nhìn bóng lưng yểu điệu cũng đủ biết người này là một giai nhân
tuyệt sắc, dáng người này rất lạ. Mặc dù mới chỉ ở trong phủ Thái tử
được vài ba tháng nhưng Mộ Dung Ca đã biết hầu hết mọi người ở nơi đây.
Người này là ai, vì sao lại xuất hiện ở gian phòng của hạ nhân? Một màn
vửa rồi của cô và Nguyên Kỳ có bị người này nhìn thấy hay không?
Mộ Dung Ca cau mày, sau khi đóng cửa sổ, cô cúi đầu nhìn y phục hơi nhếch
nhác trên người mình, chợt nhớ tới những hành động xâm phạm vừa rồi của
Nguyên Kỳ, hai hàng lông mày trên gương mặt cô càng thêm nhíu chặt.
Quay đầu nhìn cửa sổ vừa được đóng, trong lòng cô tràn ngập nghi ngờ, thời điểm người này xuất hiện thật vừa khéo.
Nghĩ tới đây, cô lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài, muốn đuổi theo bóng
người kia, nhưng vừa bước ra cửa đã thấy Lưu Vân đang đứng gác ở bên
ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com