“Người kia là tỳ nữ của Kinh Nam Vương lưu lại cho Thái tử phi, tên Hương Lan. Nàng ta vừa mới đi qua đây, chỉ dừng lại một lát rồi chạy mất.” – Lưu
Vân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mộ Dung Ca quay đầu, thấy ánh mắt này bèn hiểu ngay y đã nhìn thấy hết
những gì vừa xảy ra trong căn phòng kia. Mộ Dung Ca chớp mắt, gật đầu.
Hương Lan? Người của Lâm Khinh Trần lưu lại nhất định không phải kẻ đơn
giản, thảo nào đêm hôm khuya khoắt lại đến nơi này, không biết một màn
vừa rồi ở trước cửa sổ có làm nàng ta thỏa mãn không?
“Mộ Dung cô nương, cô thích Thái tử Hạ quốc sao?” – Lưu Vân do dự một hồi
mới mở lời hỏi. Y đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa phát sinh, rõ
ràng Nguyên Kỳ đã động tâm với Mộ Dung Ca, vậy còn cô thì sao?
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày.
Lưu Vân thấy cô im lặng, biết mình đã hỏi điều không nên hỏi. Trước đây vì
Thái tử nên y thường xuyên nhắc nhở cô, nhưng lâu ngày ở bên cạnh, y đã
hiểu rõ tính cách của Mộ Dung Ca, càng biết điều cô thực sự mong muốn là gì. Lúc này đây, y không còn đủ tự tin để chất vấn cô nữa. Y cảm thấy
áy náy: “Xin lỗi, Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Ca chỉ nói: “Huynh đi nghỉ ngơi đi.”
Lưu Vân gật đầu rời đi, không dây dưa thêm. Chỉ cần Thái tử tới đây, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, hy vọng đến lúc đó Mộ Dung Ca có thể nhượng bộ.
Một lần nữa quay trở lại phòng ngủ, Mộ Dung Ca đẩy cánh cửa sổ mở hé ra một khe nhỏ để không khí bên ngoài lùa vào trong phòng, xua tan đi hương vị của Nguyên Kỳ.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng trống rỗng.
Đối mặt với sức mạnh của Nguyên Kỳ, cô cảm thấy mình thật bất lực, sức nhỏ
bé không thể phản kháng nổi hắn, điều này khiến cô cảm thấy rất tệ.
Chuyện đêm nay như một đòn cảnh tỉnh Mộ Dung Ca, nếu còn dây dưa lâu dài chắc
chắn cô sẽ đánh mất trái tim mình! Điều đó thật đáng sợ. Xem ra cô không thể tiếp tục cuộc giao kèo này, phải mau chóng lên kế hoạch rời khỏi
nơi đây.
——-bamholyland.com——–
Hôm sau.
Bạc Khanh Các.
Lâm Thiện Nhã nghe Hương Lan báo cáo lại những gì đã nhìn thấy trong phòng
Mộ Dung Ca, lòng nàng lập tức trùng xuống. Trong trí nhớ của Thiện Nhã,
Nguyên Kỳ luôn là người ở phía trên cao được người người sùng bái, chàng có trí tuệ siêu việt cùng khí chất ngạo nghễ hơn tất cả mọi người. Đứng trước Nguyên Kỳ, nàng phải cẩn thận đối đáp, không dám hy vọng quá xa
vời, càng không dám nghĩ tới một người cao ngạo như chàng lại có thể tự
mình lau đi nước mắt trên mặt nàng như chàng đã làm cho Mộ Dung Ca. Biết bao nhiêu lần nàng cầu mong nhưng thái độ của chàng từ trước đến nay
vẫn chỉ có thờ ơ, chán ghét.
Trái tim như bị ai đó xé rách, đau đến không thở nổi. Nàng đố kị, nàng ghen
với Mộ Dung Ca, nó chỉ là đứa nô tỳ thân phận thấp kém, dung mạo tầm
thường, không khuynh quốc khuynh thành như nàng, tài hoa lại càng cách
xa nàng một trời một vực, thế mà nó được chàng để ý và coi trọng như
vậy! Còn nàng thì sao? Nàng chưa từng dám hy vọng xa vời như thế. Trước
đây nàng rất tự tin mình sẽ được sủng ái, nhưng đến đây đã nửa năm lại
trở thành như thế này, thậm chí còn không bằng lúc mới tới Hạ quốc.
Hương Lan vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Thiện Nhã để dễ bề ứng đối,
kỳ thực không chỉ một mình Lâm Thiện Nhã cảm thấy khó tin, ngay cả nàng
hôm qua đứng bên ngoài nhìn thấy thái độ mãnh liệt đó của Nguyên Kỳ cũng thấy kinh hãi. Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Nguyên Kỳ là nam
nhân đứng đầu cả về dung mạo, tài hoa lẫn quyền lực, chỉ cần hắn muốn là có thể khuấy động mưa gió trong thiên hạ, nhưng vạn lần không ngờ, hắn
lại động tình với một đứa tỳ nữ.
Hương Lan thầm thở dài, thật đáng tiếc, kẻ mang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như Lâm Thiện Nhã lại không lọt vào mắt của hắn.
“Thái tử phi không cần lo lắng đâu ạ. Tình yêu của đàn ông vốn không được lâu dài, sau khi cảm thấy hết mới mẻ Thái tử sẽ đi tìm những cô gái khác
thôi. Sở dĩ Thái tử ngày càng để tâm đến Mộ Dung Ca cũng bởi vì mãi
không chiếm được nàng ta nên càng muốn có được. Nếu nô tỳ là Thái tử
phi, nô tỳ sẽ để Thái tử thuận lợi có được Mộ Dung Ca, vốn càng dễ dàng
thì càng mau chán.” – Hương Lan do dự một lát mới nói những lời này.
Lâm Thiện Nhã khẽ cau mày, rõ ràng nàng không hề muốn làm điều đó. – “Tác
thành cho Mộ Dung Ca ư?” – Muốn nàng làm loại chuyện này sao? Càng nghĩ
càng thấy buồn cười. Thực ra ở trong phủ Thái tử, thời gian qua nàng
luôn giả vờ “vô tình hữu ý” áp chế đám thị thiếp hồi môn mang từ Phong
quốc sang. Hôm nay lại muốn nàng tác thành cho một người khác ư, sao
nàng làm như vậy được? Để nàng phải tận mắt nhìn thấy những hành động
thân mật của Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, đúng là đang châm chọc nàng mà, có khác gì lấy một thanh kiếm sắc bén rồi tự đâm vào ngực mình đâu?
“Nô tỳ biết Thái tử phi sẽ thấy không thoải mái, nhưng giờ không còn biện
pháp nào nữa rồi, có đôi khi tác thành cũng là một loại hủy diệt đấy ạ.
Huống chi tình cảnh của người lúc này rất nguy hiểm, không nên để một
đứa tỳ nữ mà làm hỏng tất cả mọi chuyện, nô tỳ nghĩ người nên tỏ ra rộng lượng.” – Từ khi ở lại bên cạnh Lâm Thiện Nhã, Hương Lan đã suy nghĩ
rất nhiều về vấn đề này, hôm nay nàng đã hoàn toàn xác định có thể dùng
kế lạt mềm buộc chặt!
“Bản cung phải chờ bao lâu? Một năm, hai năm, hay là ba năm? Hoặc cũng có
thể còn lâu hơn nữa phải không?” – Lâm Thiện Nhã nhíu mày, cảm thấy rất
không cam lòng. Trước đây nàng cũng đã từng nghĩ tới cách này, nhưng
cuối cùng vẫn chỉ vì đố kị mà do dự không quyết định. Giờ Hương Lan lại
đưa ra cách này, tuy lòng đã thuận nhưng nàng vẫn chần chừ.
Hương Lan thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thái tử phi, chớ nên vì cái lợi nhỏ mà để mất cái lợi lớn ạ.”
Vì cái lợi nhỏ mà để mất cái lợi lớn… Câu nói này đã cảnh tỉnh Lâm Thiện
Nhã, nàng sao thế này? Sao lại để những mê muội đó ràng buộc tay chân
mình? Chẳng lẽ chỉ có chút tiền đặt cược như vậy mà nàng cũng không dám
hạ sao?
Lâm Thiện Nhã cắn răng, gằn giọng: “Được.” – Nếu đã bắt buộc phải nới tay,
nàng sẽ cho Nguyên Kỳ thấy nàng rộng lượng đến thế nào!
Mộ Dung Ca kia dám cả gan làm loạn, nó muốn một thân phận ư? Được, nàng cho!
Hương Lan thầm thở dài một tiếng khi nhìn thấy ánh mắt hằn lên sự thù hận của Lâm Thiện Nhã, tốt lắm, Thái tử phi đã không còn do dự nữa. Lâm Thiện
Nhã được người trong thiên hạ xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân tài hoa,
nhưng xem ra so
về đầu óc nàng ta thua xa Mộ Dung Ca.
Dù sao trước đây Mộ Dung Ca cũng đã từng là một Vương phi, mặc dù bị phế
trở thành ca kĩ nhưng lại có những thủ đoạn khiến người khác kinh ngạc,
tự mình thoát khỏi số phận ca kĩ hèn mọn, đứng dưới móng vuốt của hai vị Thái tử Hạ – Tề mà vẫn an toàn sống sót, còn khiến bọn họ động tâm với
nàng ta, chỉ bằng những điều này đã nói rõ nàng ta có tâm cơ hơn người,
Lâm Thiện Nhã chắc chắn không phải là đối thủ của Mộ Dung Ca, và cũng có thể ngay chính bản thân nàng cũng không phải là đối thủ của nàng ta!
Mấy ngày sau, ở biên giới Tề quốc.
Thời tiết bỗng trở xấu, gió lớn nổi lên cuồn cuộn, mây đen vần vũ khắp bầu trời, mưa bụi giăng kín.
Đoàn người của Triệu Tử Duy đang đi trên đường cũng phải dừng lại nghỉ chân ở khách điếm một ngày.
Bên trong gian lầu một, khách khứa đang dùng bữa trưa, chưởng quỹ của khách điếm bình dân này nhìn ra được xuất thân cao quý của đám người Triệu Tử Duy nên tiếp đón rất cẩn thận, sai đầu bếp trong khách điếm làm những
món ăn ngon nhất, đưa lên một bàn đầy thức ăn toàn là cao lương mỹ vị,
nhìn trông rất ngon miệng.
Nhưng Triệu Tử Duy chỉ ăn vài miếng đã thấy ngán, trong đầu hắn không ngừng
nhớ về khoảng thời gian trước kia có một người con gái rất to gan lớn
mật đã nấu cho hắn những món ăn ngon tuyệt hảo, bề ngoài của những món
ăn đó cũng rất đẹp mắt, đưa vào miệng cắn mùi thơm lập tức lan tỏa, ngon vô cùng. Chỉ tầm nửa tháng nữa đoàn người của hắn sẽ đến Hạ quốc, càng
đến gần, nỗi nhớ càng trào dâng như sóng thủy triều không ngừng cuồn
cuộn trong lòng hắn, khiến hắn càng khó nuốt trôi những món ăn trước
mặt.
“Thái tử, người thấy không ngon miệng ư?” – Lương Hân Hân ngồi bên cạnh thấy
hắn chỉ ăn vài miếng đã buông đũa bèn quan tâm hỏi. Mấy ngày gần đây
nàng cảm giác được sự thay đổi nơi hắn, trong lòng cũng vì vậy mà chua
xót. Triệu Tử Duy trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra hắn có rất nhiều
thay đổi rõ ràng. Tỉ dụ như thỉnh thoảng lại thất thần nhìn xa xa về
hướng Hạ quốc, mỗi lần thấy hắn như vậy, lòng nàng càng thêm dày vò khó
chịu.
Triệu Tử Duy để tâm đến Mộ Dung Ca như vậy ư?
Lâm Thanh Nhã cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ
thoáng tức giận, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường,
nàng ta tỏ ra quan tâm: “Đã đi cả ngày đường vất vả, sao Thái tử không
dùng thêm một ít nữa?”
Triệu Tử Duy nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ lập tức hiện vẻ khó chịu, lạnh lùng
nói với hai nàng: “Không cần nhiều lời, tiếp tục ăn đi.” – Dứt lời hắn
bèn đứng dậy đi lên lầu. Chỉ để lại cho Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã
một bóng lưng to lớn cô độc.
Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã cùng quay ra nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều buồn rười rượi, kỳ thực đối với các nàng, sự lạnh nhạt của Triệu Tử Duy
chẳng khác nào nỗi dày vò cào xé tâm can.
Hẳn là các nàng phải tập quen với nó thôi. Trong phủ Thái tử có hàng hà sa
số cơ thiếp, hắn chịu cho hai nàng đi theo là đã nể mặt các nàng rồi.
Nghĩ như vậy nhưng Lâm Thanh Nhã vẫn âm thầm siết chặt chiếc đũa trong tay,
vốn nàng tưởng rằng chỉ có Lương Hân Hân là đối thủ lớn nhất tranh giành chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ với mình, nhưng xem ra hôm nay lại có thêm
một đối thủ khác!
Gương mặt đượm buồn của Lương Hân Hân nở một nụ cười thanh nhã: “Chúng ta mau ăn cơm đi thôi, chạy liên tục nửa tháng trời thật mệt mỏi, xong sớm đi
nghỉ ngơi cho sớm.”
Lâm Thanh Nhã thầm kinh ngạc, vì sao Lương Hân Hân không hề tỏ ra oán trách trước thái độ lạnh nhạt của Triệu Tử Duy? Hay nàng ta tự tin nghĩ rằng
Thái tử không thể động tâm với Mộ Dung Ca?
“Vâng.” – Lâm Thiện Nhã nhẹ nhàng đáp lời.
“Thái tử ngày đêm bận trăm công nghìn việc, vô cùng vất vả, ta và muội nên
hầu hạ người chu đáo. Mặc dù tính tình của Thái tử hơi lạnh nhưng vẫn là phu quân của chúng ta, thê vì phu mà suy nghĩ là chuyện đương nhiên,
không nên có những tâm tư khác.” – Lương Hân Hân cúi đầu uống một hớp
trà rồi nói.
Lâm Thanh Nhã sợ hãi nhìn nàng ta, tay nắm đũa thầm run rẩy.
“Vâng.”
Nàng không ngờ Lương Hân Hân lại biết suy nghĩ thấu đáo như vậy, cô ta không hề ngu ngốc như nàng nghĩ! Vốn tưởng rằng có thể tương kế tựu kế mượn
đao giết người, dùng Lương Hân Hân để đối phó với Mộ Dung Ca, khiến cả
hai lưỡng bại câu thương, thật không ngờ Lương Hân Hân lại là kẻ khó
nhằn như vậy!
Hai ngày sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Sáng sớm Lâm Thiện Nhã đã tiến cung gặp hoàng thượng, nàng hành động bí mật, ngay cả Nguyên Kỳ cũng không biết chuyện này. Lâm Thiện Nhã mặc áo tang vào cung, nhờ thế ở trong mắt người khác nàng ta lại được tiếng hiếu
thuận.
Trôi qua năm canh giờ, Mộ Dung Ca vừa dùng xong bữa trưa, đang ở trong phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy ở ngoài cửa có người đang gọi cô.
Cô mở hé hai mắt, nói vọng ra: “Có chuyện gì vậy?” – Giờ mới sau giờ ngọ,
thời gian này thường nhàn rỗi, nếu có thì cũng phải một canh giờ sau mới tới giờ đi xem sổ sách, điều tra xem có người nào tham ô hay không.
Nhưng lúc này lại có người gọi cô? Thật là kỳ lạ.
Người ở ngoài cửa trả lời: “Mộ Dung cô nương, có người ở trong cung đến gặp cô nương ạ.”
Người ở trong cung muốn gặp cô ư? Cô đâu quen ai ở trong đó?
Người đứng ngoài cửa dường như biết Mộ Dung Ca nghi ngờ, bèn nói tiếp: “Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, chỉ biết có công công tới, mang theo khẩu dụ tuyên cô nương vào cung.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca trở nên sắc bén, vì sao vô duyên vô cớ Hạ hoàng đế lại muốn gặp cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com