Sau khi vào rừng, tất cả mọi người đều rất cẩn thận, lúc này đã tiến vào khu tác chiến. Tiếng súng càng ngày càng gần, mọi người phải đuổi tới khu dân nghèo trước rạng sáng. Theo tin tình báo, một nhóm có lực lượng vũ trang đang trốn sau khu nạn dân, để tránh lửa đạn từ chính phủ. Xung đột bạo lực thường xảy ra ở khu vực này, các phe phái thường xuyên bùng nổ mâu thuẫn. Đêm hôm ấy là một đêm không trăng rất tối, Đinh Tư Sổ đi ở quân đoàn giữa, trước sau đều là đồng đội. Mọi người không nói lời nào, bên tai chỉ có tiếng hành quân đều đều. Lần này tới đây, vốn là hiệp trợ công binh xây dựng doanh địa, đột nhiên thượng cấp lại có mệnh lệnh mới. Sau khi tới phía sau khu tị nạn, mọi người bèn núp sau xe bọc thép. Nhiệm vụ của mọi người là phải bảo vệ cư dân vùng này. Nơi này là địa phương không có gì có thể tránh né. Sắc trời dần sáng, tiếng lửa đạn vang lên. Vài viên đạn từ trên bắn xuống, nổ bên chân Đinh Tư Sổ.
"Cẩn thận một chút." Đinh Tư Sổ quay đầu, bỗng nhìn thấy chị Diễm. Chị Diễm vụt tới, đẩy cô sang một bên. Đinh Tư Sổ nhìn hố pháo trước mắt, chỉ cần chậm nữa, hai chân của cô đã không còn.
Đinh Tư Sổ nhìn thấy tay mình đầy máu, khi chiến hỏa sắp dừng lại, chị Diễm đã xảy ra chuyện.
=
Có quá nhiều ký ức, Đinh Tư Sổ lau trán, trên trán toàn là mồ hôi.
"Sau khi xuất ngủ, chị cũng có chút không thoải mái, nhịp điệu của thành thị cũng nhanh, nhưng hoàn toàn không giống trong quân đội." Triệu Minh Húc nói, "Chị hy vọng em tới đây, một mặt vì cảnh lực không đủ, một mặt khác do cảm thấy đáng tiếc. Năng lực của em, không dùng để bắt tội phạm, thật sự quá đáng tiếc."
"Hỗ trợ thì được, mặt khác em còn muốn suy nghĩ một chút." Đinh Tư Sổ nói, "Em còn chưa nói với chị chủ."
"Em đã cùng Niên Kiều ký hợp đồng?"
"Không phải."
"Vậy có sao đâu."
Đinh Tư Sổ hơi hơi hé miệng, nhưng bây giờ cô đang cùng Niên Kiều yêu đương. Niên Kiều sẽ đồng ý cho cô đi làm hình cảnh sao? Trước khi đi, Đinh Tư Sổ còn nhìn súng. Đã lâu lắm rồi cô không chạm vào súng. Trước đó cô còn tưởng rằng cả đời này cũng không còn cơ hội. Không ngờ lần này lại có thể chạm vào lần nữa. Nếu không ở bên Niên Kiều, nói không chừng lần này cô đã lập tức đồng ý Triệu Minh Húc. Lúc trở về biệt thự Niên Kiều, Đinh Tư Sổ cũng không còn gì để làm, bèn ngồi xuống vẽ súng. Các kiểu các loại súng, cô cơ bản đều đã thử qua. Bao gồm mấy nghiên cứu phát minh mới nhất năm nay.
Nghe thấy tiếng ô tô, Đinh Tư Sổ lập tức nhảy tới bên cửa sổ. Loại cảm giác này rất quen thuộc, lúc còn nhỏ, mỗi lần nghe thấy tiếng chuông xe đạp, Đinh Tư Sổ đều sẽ nhảy đến bên cửa sổ. Vóc dáng của cô khi ấy không cao, ghé vào khung cửa sổ, nhìn ba mẹ về nhà. Bây giờ vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, cũng không cần trèo lên trên bệ cửa sổ.
"Ngoan như vậy." Vừa nhìn thấy Đinh Tư Sổ, Niên Kiều bèn ngồi xuống kế bên, "Tắm rửa sạch sẽ chưa?"
Nhìn thấy cừu con trắng nõn nà, Niên Kiều cảm thấy một ngày mỏi mệt bỗng hóa thành hư không. Nàng dựa vào đầu vai Đinh Tư Sổ, sờ lên cổ thon dài của cô. Đinh Tư Sổ đã thu giấy vẽ lại, lật tạp chí bên cạnh bàn. Chột dạ theo bản năng.
Niên Kiều chống vào trán Đinh Tư Sổ, khóe môi cong lên, giọng điệu cũng có chút mập mờ: "Mới mua cho em hai bộ quần áo, mặc cho chị xem."
Nhớ tới cách chơi của Niên Kiều ngày hôm qua, Đinh Tư Sổ hơi ngốc một chút. Khi Niên Kiều hôn má cô, má cô cũng có chút nóng lên. Không phải chứ? Đạo cụ thì coi như xong đi, hôm nay còn muốn mặc nội y tình thú hả? Ngay khi Đinh Tư Sổ còn ngượng ngùng, Niên Kiều đã lấy túi ra.
"......" Thời khắc khi nhìn thấy áo ngủ cừu non, nội tâm Đinh Tư Sổ rất phức tạp.
Còn thần sắc Niên Kiều thì rất hưng phấn, còn bóp bóp cái đuôi trên áo ngủ: "Có phải rất đáng yêu hay không?"
Khi Đinh Tư Sổ tính bò đi, lại bị Niên Kiều nắm trở về: "Mặc một chút nha, hôm nay chị muốn lắm đó."
"Thôi mà." phẩm vị Niên Kiều chợt cao chợt thấp, trước đó còn nói quần áo cô khó coi, thế áo ngủ cừu non này thì dễ nhìn chắc? Đinh Tư Sổ tuyệt đối cự tuyệt.
"Sổ ca ca à." Niên Kiều làm nũng. Hôm nay nàng vừa nhìn thấy, đã cảm thấy siêu cấp đáng yêu, nếu cừu con mặc vào, nhất định cũng sẽ lông mềm như nhung. Khiến ai nhìn thấy cũng phát dục...... À không phải, phát mẫu tính.
Phải nói rằng bạn rất khó để cự tuyệt một người dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa người ấy lại còn là bạn gái của bạn. Bị Niên Kiều dụ năm phút, Đinh Tư Sổ đành thỏa hiệp.
(Đồ bộ hình cừu)
Nhưng sao người ta có thể phát minh ra loại áo này chứ? Lúc Đinh Tư Sổ đi ra, Niên Kiều liền nhìn thấy một con cừu con hàng thật giá thật, cừu con còn ngoan ngoãn đội mũ cừu lên. Niên Kiều ngồi xuống bên người Đinh Tư Sổ, vuốt bộ lông cừu trên quần áo, hơi hơi hé môi, ngậm lấy môi Đinh Tư Sổ. Niên Kiều đã phát mẫu tính, nàng duỗi đầu lưỡi vào miệng Đinh Tư Sổ, khiến tai cô nóng lên, bỗng cảm thấy hạ thân có chút khác thường. Bộ đồ ngủ này còn có cơ quan, Niên Kiều kéo khóa kéo ra, cũng không cho Đinh Tư Sổ mặc quần lót, nói chỉ được mặc áo ngủ thôi. Mặc vào xong, Đinh Tư Sổ mới biết, bên trong có hai sợi dây thừng. Niên Kiều siết dây thừng một chút, khiến cô cảm thấy xương chân đều đang phát run. Ban đầu Niên Kiều vốn dĩ muốn bế Đinh Tư Sổ lên giường, nhưng bế không nổi, đây rõ ràng là do Niên Kiều cố ý. Đinh Tư Sổ đành phải tự mình leo lên giường, vô cùng khó khăn, dây thừng bị Niên Kiều kéo, thít chặt vào người cô.
Niên Kiều hôn đầu vai Đinh Tư Sổ, tắt bóng đèn.
"Bụng còn đau không? Ngày mai muốn đi bác sĩ hay không?" Niên Kiều hỏi.
Tai Đinh Tư Sổ đỏ lên, thở dốc: "Chị...... nhẹ tay......"
Bây giờ đã hết đau, nhưng ngày mai thì không biết.
"Nhạy