"Cậu thổi lửa tới Sổ Sổ gì chứ?" Ngô Vận trừng mắt nhìn Triệu Minh Húc.
Đúng vậy đó, sao lại thổi lửa tới chỗ Sổ Sổ chứ!? Đinh Tư Sổ "Vô tội" mà ôm dưa hấu.
"Nó...... Nó vui sướng khi người gặp họa." Bị Ngô Vận trừng như vậy, Triệu Minh Húc yếu thế đi không ít, càng nghĩ càng thấy sai, sao cô lại càng ngày càng sợ Ngô Vận rồi?? Ngô Vận có gì phải sợ.
"Ngô Vận, cậu bực mình gì chứ? Đây không phải vì muốn tốt cho cậu à? Cậu xem hai tháng nay, cậu cùng Tiểu Long bên nhau không phải khá tốt sao?" Giọng Triệu Minh Húc cố cao hơn một chút.
Thần sắc Ngô Vận không tốt lắm, cảm giác như trong mắt còn ngấn nước: "Vậy à? Mình không thể cùng người khác yêu đương, một hai phải tiến vào cửa nhà cậu?"
Triệu Minh Húc hơi hơi hé miệng, đại khái đã bị Ngô Vận lấn áp. Giọng Ngô Vận không lớn bằng cô, ấy vậy mà cô lại bại hạ trận. Đinh Tư Sổ làm quần chúng ăn dưa cũng ý thức được tình hình, vội hoà giải: "Lão Triệu, chị nói gì vậy? Vận tỷ muốn yêu ai, đó là tự do của Vận tỷ."
"Tranh thủ thời gian, xin lỗi Vận tỷ đi." Ném vỏ dưa đi, Đinh Tư Sổ đổ một cốc rượu, đưa cho Triệu Minh Húc, ý tứ kêu Triệu Minh Húc bồi tội. Triệu Minh Húc nhận cốc rượu, đưa tới trước mặt Ngô Vận đồng thời cũng cúi đầu: "Vận tỷ, em bồi tội với chị."
"Không dám nhận." Ngô Vận tuy rằng không nhận, nhưng cũng không bỏ đi, nếu nàng thật sự giận, thì sẽ không tiếp tục ngồi ở chỗ này.
"Ngô tổng đại nhân đại lượng, tha thứ cho mình đi mà, cậu cũng biết, mình không phải có ý đó, do mình quá nóng nảy." Triệu Minh Húc nói.
Ngô Vận hừ một tiếng, mới chịu nhận lấy cốc.
"Ấy vẫn là trong bụng Ngô tổng có thể chống thuyền, để em rót đầy cho."
Chờ Ngô Vận đi toilet, Triệu Minh Húc lại cùng Đinh Tư Sổ nói chuyện phiếm: "Lần trước chuyện chị nói với em, suy nghĩ tới đâu rồi?"
"Em còn đang suy nghĩ."
"Còn nghĩ gì nữa, bảo vệ quốc gia, quang vinh vĩ đại." Triệu Minh Húc nói.
Đinh Tư Sổ gãi gãi đầu: "Lão Triệu, kỳ thật trước khi em xuất ngũ, đã gặp phải một số chuyện. Ảnh hưởng rất lớn với em, em......"
"Em bị hủ hóa[1]?"
"Sao có thể a." Đinh Tư Sổ nói, "Em đang suy nghĩ về ý nghĩa thôi."
"Hả?"
"Thời gian năm năm qua, em cũng không biết mình đã làm được những gì, mẹ em cũng nhắc mãi mỗi ngày, nếu năm đó em không nhập ngũ, bây giờ em đã tốt nghiệp đại học, đi làm việc được hơn hai năm. Mỗi một bước đi, đều giống mọi người."
"Vậy không phải thực nhàm chán sao? Bởi vì đã trải qua 5 năm này, em mới không giống người bình thường."
"Nhưng em là một người bình thường mà, cũng trải qua quảng thời gian bình thường như bao người. Đối với đại đa số người thường mà nói, hôm nay lại là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn......"
"Em đừng kéo chị vào mấy suy nghĩ hủ lậu ấy, cái tốt không học, cứ học phải mấy thứ như Ngô Vận." Triệu Minh Húc nói, "Gần đây chị đang điều tra một vụ trọng án, đã có chút manh mối, hiện tại cảnh lực không đủ, chị lại không dám tuyển cảnh sát mới. Người khác không tin, chứ em thì chị rất tin tưởng. Tố chất của em rất nổi bật, trải qua bồi dưỡng chuyên nghiệp, nhất định có thể đủ tư cách để trở thành một nhân viên cảnh sát ưu tú."
"Ngẫm lại đi, chúng ta vẫn luôn được huấn luyện chiến đấu trong hoàn cảnh tàn khốc, ác liệt, và địch nhân hung tàn. Đừng để cuộc sống tẻ nhạt hao mòn ý chí của em, ý chí của em đã trải qua thiên chuy bách luyện." Triệu Minh Húc nói, còn không quên nêu ví dụ, "Em nhìn Ngô Vận mà xem, bị hủ hóa thành bộ dạng gì rồi?! Lần trước vặn nắp bình, còn bắt chị giúp cậu ấy."
"Không vui à?" Ngô Vận đã rời khỏi toilet từ sớm, vốn dĩ muốn cùng Đinh Tư Sổ chào hỏi, thấy Triệu Minh Húc bốp bốp bốp bốp không biết nói cái gì. Nghe được tên của mình, Ngô Vận bèn đi tới sau lưng Triệu Minh Húc .
"...... Em đừng thấy Vận tỷ của em, sinh hoạt bình thản như thế, toàn phải đấu với sóng to gió lớn của giới tư bản cả đấy." Triệu Minh Húc cùng Đinh Tư Sổ nói, còn quay đầu mỉm cười với Ngô Vận, "Mình bảo cậu trong giới tài chính theo gió vượt sóng đấy."
"Khen mình như vậy, mình có phải hảo hảo cám ơn cậu hay không ?"
"Không cần không cần." Triệu Minh Húc nói, "Giữa chúng ta cần chi nói cám ơn, cậu trở thành đại gia nộp thuế, mình cũng tự hào theo."
"Lúc cậu được liệt vào doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, mình còn khoe với cả đội, người xinh đẹp nhất trên khán đài chính là hảo chiến hữu, hảo khuê mật của mình." Triệu Minh Húc nói.
Ngô Vận cười cười, gương mặt hơi hồng lên, "Không nên nha, để đồng đội của cậu hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Còn cho rằng chúng ta ... với nhau."
"Em xem, Vận tỷ của em giỏi nhất là nói giỡn." Triệu Minh Húc cười hai tiếng, chuyển sang Đinh Tư Sổ.
"Đúng vậy." Đinh Tư Sổ cùng Ngô Vận cụng ly, "Vận tỷ sự nghiệp thành công như vậy, cảm tình cũng sẽ thuận buồm xuôi gió."
"Cũng không phải đâu." Triệu Minh Húc xen vào một câu.
"Chuyện với Tiểu Long, cũng không cần quá cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên mới tốt." Đừng hợp lại a, phân cũng phân rồi, còn hợp lại gì nữa chứ.
"Này Đinh Tư Sổ, em nói gì vậy hả?"
"Không a, em không phải nói thuận theo tự nhiên sao?"
"Cái gì thuận theo tự nhiên? Lời nói lạnh lùng?" Triệu Minh Húc nói, "Đinh Tư Sổ em...em, rất có vấn đề. Em muốn làm gì? Còn muốn dồn em họ chị vào chân tường?"
"Ánh mắt em nhìn Ngô Vận, chị đã sớm cảm thấy sai sai rồi." Lúc nên ăn dấm thì không ăn, lúc không cần thì cứ bay vào mà đớp.
"Làm sao vậy? Vận tỷ tốt như vậy, sao em lại không muốn?"
"Ngô Vận cậu...cậu xem, cậu xem nó đi, xem nó nói kìa." Bị Đinh Tư Sổ kích đến, Triệu Minh Húc cũng không thể nói nên lời, quay đầu cáo trạng với Ngô Vận, tựa hồ muốn Ngô Vận nhìn