Nói xong, cô nghiêng người nằm trên ghế sofa, đầu lại ngả lên bắp đùi của người kia.
Tiêu Sách cúi đầu nhìn cơ mặt cùng thân thể mềm mại của Trầm Y, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng tay chân đến cuối cùng vẫn không dám làm loạn, vẫn đứng đắn mà im lìm không nói chuyện.
Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lưu lại tiếng hít thở của hai người.
Có lẽ là do buồn ngủ quá, hô hấp của Trầm Y vô thức trở nên đều đặn, rơi vào giấc ngủ sâu.
Cô giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn người trên ghế sofa.
Tiêu Sách do dự một lúc, sau đó vẫn là nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Đắp chăn cho cô xong cũng rón rén đi ra ngoài.
Đóng cửa xong, anh lập tức dắt xe moto ra một quãng cách nhà người kia khá xa rồi mới nổ máy chạy đi.
Nhưng Tiêu Sách lại không biết, vào lúc mình vừa mới rời đi, Trầm Y đã mở mắt ra rồi.
Cô ngồi dậy đi tới cửa sổ, nhìn thấy Tiêu Sách vì sợ đánh thức mình nên đã dắt xe ra một quãng đường xa rồi mới nổ máy chạy đi, đôi mắt của cô lập tức khẽ động.
Mãi cho tới khi Tiêu Sách đã đi hồi lâu, Trầm Y mới quay lại nằm trên giường, mắt mở to dịch chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sách vừa thức dậy đã nhận được hai tin nhắn chào buổi sáng.
Một tin là của Ôn Liễu gửi tới, mấy ngày qua người này đều nhắn tin trò chuyện cùng với anh.
Còn một tin khác, lại tới từ Trầm Y...!
Tiêu Sách nhíu mày, không để ý lắm.
Anh rửa mặt xong lập tức tìm Phương Bác và cậu Cố cùng nhau ăn sáng.
Mới vừa gặp được hai người kia, điện thoại của Tiêu Sách đã vang chuông cuộc gọi tới từ Trầm Y.
Dưới ánh mắt nhìn đầy ý vị của hai người Phương Bác và Cậu Cố, anh chỉ có thể bắt máy.
"Tiêu Sách, tôi đã nói yêu cầu của anh với tổng giám đốc rồi, cô ấy nói có thể gặp anh vào giờ ăn trưa..." Trầm Y vui vẻ nói tới.
Tiêu Sách nghe xong