Trầm Y nghe thấy vậy, cô ngẩng đầu lên vén mấy cái tóc mai rồi nói: "Anh Tiêu Sách, thật ngại quá, tôi không nghĩ việc anh muốn nhờ tôi giúp lại là chuyện này.
Anh đã cứu tôi, nếu như là chuyện gì khác tôi chắc chắn sẽ không hề do dự đồng ý ngay, nhưng chuyện này thì mong anh thứ lỗi cho tôi, tạm thời lúc này tôi chưa thể đồng ý được..."
"Không sao..."
"Anh đừng nói gì vội, anh nghe tôi nói xong đã.
Tôi không đồng ý với anh không phải vì Dược Tinh Quang là một công ty lớn, tôi không nỡ từ bỏ công việc này, không nỡ từ bỏ cơ hội phát triển sự nghiệp ở đây, mà là vì tạm thời tôi chưa thể từ bỏ công việc ở đây! Bố của tôi đang nằm trong bệnh viện, tiền viện phí hằng ngày, tiền thuốc thang là một khoản chi không nhỏ.
Nếu như tôi không có công việc này thì bố của tôi cũng sẽ không thể tỉnh lại!"
Tiêu Sách gật đầu, anh rất thông cảm với quyết định của Trầm Y.
Trầm Y nói tiếp: "Nếu như, bố tôi không gặp chuyện thì tôi nhất định sẽ không do dự từ bỏ công việc hiện tại để đến giúp anh! Nếu không thì công việc mà anh mang đến cho tôi chỉ bằng một phần ba, một phần năm thậm chí là một phần mười, chỉ cần tôi đủ ăn đủ sống thì tôi sẽ không lưỡng lự chút nào để giúp anh!"
"Tôi biết, anh có thể sẽ nói là anh cũng có thể trả cho tôi lương cao như vậy, thậm chí là cao hơn như vậy nhưng tôi không đề nghị anh làm như thế! Bởi vì trong giai đoạn xí nghiệp mới thành lập cần phải chi tiền vào rất nhiều việc.
Mỗi một khoản tiền đều phải tiêu vào những việc đáng tiêu chứ số tiền lương cao trả cho một người như tôi có thể đổi lại bằng việc thông báo tuyển dụng nhiều công nhận lương thấp hơn, như vậy thì nguy cơ thua lỗ của anh ngày càng cao, tôi không muốn hại anh."
Tiêu Sách vừa nghe, vừa nhìn Trầm Y với ánh mắt nghiêm túc.
Anh có thể cảm nhận được Trầm Y thực sự đang lo nghĩ cho anh, không muốn sự nghiệp của anh bị thất bại chứ không phải đang biện cớ cho lời từ chối của mình.
Anh mở miệng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm cho cô phải khó xử nữa.
Có điều tình hình của bố cô thế nào rồi? Ông ấy còn phải nằm trong bệnh viện một thời gian dài nữa đúng không?"
Trầm Y nghe thấy vậy vẻ mặt đột nhiên tu xìu, u ám.
Có lẽ cô đang muốn tìm một người để tâm sự, cô nói: "Tôi cũng không biết bố tôi còn phải ở trong bệnh viện bao lâu nữa, đến cả việc bố tôi có thể tỉnh lại không tôi cũng không biết, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng thôi tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, cho dù là vì thế mà tôi