Trầm Y nghe thấy vậy bất chợt ngây ra một lúc, cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Nhưng một giây sau, cô trợn tròn mắt lên, nắm chặt lấy tay của Tiêu Sách rồi xúc động nói: “Anh...!Anh nói cái gì? Anh vừa nói gì cơ?"
Tiêu Sách trông thấy Trầm xúc động mà thở dài trong lòng.
Tình cảnh của bố Trầm Y đã mang đến cho cô rất nhiều áp lực, tuy là cô vẫn chưa từ bỏ hi.
vọng nhưng có lẽ bản thân cô cũng biết rằng đây là một điều bế tắc không dễ gì có thể hóa giải.
Đột nhiên nghe thấy Tiêu Sách nói là anh có cách để chữa trị bệnh cho bố cô, phản ứng đầu tiên của cô là không tin.
Cô sợ rằng Tiêu Sách chỉ đang đùa cô thôi.
Nhưng lúc đó, cô vẫn giữ lại sự ảo tưởng, cho dù có bất kì hi vọng sống sót nào, bất kì cơ hội nào có thể giúp bố cô tỉnh lại thì cô đều không muốn bỏ lỡ.
Tiêu Sách vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trầm Y, lấy hết sự ấm áp, nhẹ nhàng của mình và nói: "Tôi nói là cô đưa tôi đi gặp bố cô, có lẽ tôi có thể giúp bố cô tỉnh lại"
"Anh...!Anh học y sao?" Trầm Y nói với giọng run rẩy.
Tiêu Sách lắc đầu như thật và nói: "Tôi chưa từng học, nhưng có một người thầy đã dạy tôi một số phương pháp đặc biệt, chắc là sẽ có hiệu quả với bệnh của bố cô.
Ít nhất, cho dù không thể giúp bố cô tỉnh lại được thì cũng sẽ không có hại gì đối với bố cô, tôi có thể thử xem sao..."
"Anh...!Anh Tiêu Sách, anh nghiêm túc chứ? Trầm Y vẫn ngờ ngợ, không dám tin.
Tiêu Sách cười và nói: “Đương nhiên! Dù sao thì sau khi bố cô khỏe lại, cô sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể đến giúp tôi quản lí nhà máy.
Để có thể khai thác triệt để cô, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu bố cô.
Nhưng tôi không chắc chắn rằng cuối cùng có thành công hay không, cô cứ đưa tôi đến xem tình hình của bố cô thế nào đã."
Trầm Y hít một hơi thật sâu giống như đưa ra một quyết định, cô đứng dậy và nói: "Được! Tiêu Sách, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể giúp bố tôi tỉnh lại, đừng nói là anh bảo tôi bỏ việc