Chương Ðài Phụng mím chặt môi đào, hai mắt nhìn quanh, kỹ lưởng xem xét thế núi Lý Phụ Phong, không bỏ sót dù chỉ một ngọn cỏ.
Ði một mạch chừng hai dặm đường, hai người đã đến chân núi phía bắc.
Ðột nhiên hai người nghe có tiếng ca từ xa vọng đến.
Chương Ðài Phụng dừng bước, nhìn Từ Viễn hỏi:
- Quanh Lý Phụ Phong không có nhà ở sao?
Từ Viễn lắc đầu:
- Vùng núi này rất là hiểm ác, ngay cả thợ săn còn không dám đặt chân đến, làm gi có nhà ở?
Chương Ðài Phụng chau chặt mày lẩm bẩm:
- Những sự việc đã gặp hôm nay thật mỗi lúc càng lạ...
Bèn ngưng thần lắng nghe:
"Tuổi già nhàn cư chốn sương mây,
Trời nước mênh mang chỉ có đây!
Ngao du thiên hạ bao cảnh sắc,
Một chiếc thuyền con ngất ngưỡng say!"
Chương Ðài Phụng lẩm bẩm:
- Lạ thật, vị ẩn sĩ này là ai thế nhỉ?
Quay sang Từ Viễn hỏi:
- Gần đây có sông hồ gì không?
Từ Viễn ngẫm nghĩ chốc lát:
- Trong vùng Cửu Ðỉnh Sơn này đâu có sông hồ, chỉ có một khe núi khá to, thuyền con đi được, ở đây ngoài mười dặm...
Lúc này tiếng hát đã ngưng, bỗng nghe một giọng già nua nhưng hùng hồn nói:
- Tùng Phong, hãy thổi thử khúc sáo mà sư phụ đã dạy cho, xem có tiến bộ chút nào không?
Chỉ nghe một tiếng đồng tử đáp:
- Sư phụ, đệ tử đã thuần thuộc lắm rồi.
Liền thì tiếng sáo lảnh lót vang lên, khiến người lập tức thấy tinh thần phấn chấn.
Nhưng tiếng người già đã ngăn lại:
- Ðồ nhi không cần thổi tiếp nữa.
Tiếng sáo ngưng bặt, tiếng gã tiểu đồng hỏi:
- Sư phụ, đệ tử đã thổi sai hở?
- Ðúng như người đã nói, đã thuần thục lắm rồi.
Tiểu đồng có vẻ nghi hoặc:
- Ðệ tử biết sư phụ không phải khen thật lòng đâu, nhất định là có chỗ sai rồi?
Tiếng lão nhân cười ha hả:
- Ðiểm trọng yếu của âm luật học là có thể tạo ra một thứ cảm xúc kềm chế tâm thần con người, khúc sáo ngươi thổi tuy rất thuần thuộc, nhưng không hề có cảm xúc cho nên...
Tiểu đồng thất vọng:
- Vậy là đệ tử không sao học thành bản lĩnh của sư phụ rồi.
Tiếng lão nhân thở dài cảm khái:
- Mỗi người có tài trí riêng, tuy về mặt âm luật học ngươi khó có hy vọng thành đạt, nhưng sư phụ có thể truyền đạt cho ngươi bản lĩnh khác... Hãy đưa sáo dây, để sư phụ thổi một bài cho ngươi nghe thử.
Rồi thì tiếng sáo du dương thánh thót cất lên.
Quả nhiên tiếng sáo ấy khác hẳn, Chương Ðài Phụng và Từ Viễn bất giác rúng động cõi lòng.
Tiếng sáo mỗi lúc càng gấp, như thế gió táp mưa sa, Chương Ðài Phụng hai mắt nhìn thẳng, mặt đầy vẻ kỳ dị, không tự chủ được cất bước đi tới.
Từ Viễn hai mắt nhắm nghiền như kẻ mộng du, cũng cất bước đi theo sau Chương Ðài Phụng.
Lát sau, hai người đã đến một nơi dưới vách núi hết sức yên tĩnh, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng trên một tảng đá rất phẳng phiu, tay cầm một ngọc sáo ngọc đưa ngang miệng thổi.
Ðứng cạnh lão là một tiểu đồng thắt bím, đang mặt đầy vẻ sửng sốt nhìn Chương Ðài Phụng và Từ Viễn.
Lão nhân ngưng tiếng sáo, bỗng ngửa mặt buông tiếng cười vang.
Tiếng cười như một liều thuốc giải mê, khiến Chương Ðài Phụng và Từ Viễn lập tức tỉnh táo trở lại.
Chương Ðài Phụng thoáng định thần, vội cung kính thi lễ nói:
- Nạn nữ Chương Ðài Phụng xin kính chào lão tiền bối.
Lão nhân cười ha hả:
- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Trong thâm sơn cùng cốc khó mà gặp được nhã khách, nhị vị cũng có chút hứng thú đối với tiếng sáo của lão đó ư?
Chương Ðài Phụng vội đáp:
- Âm luật học của lão tiền bối đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, nạn nữ thật lòng khâm phục... Dám hỏi lão tiền bối tôn tánh dại