Editor: Diệp Hạ
1
Trình Mộc Quân một lòng lo lắng chuyện thanh tiến độ, mà Hàn Sơ Húc lại quan tâm đến một chuyện khác.
Y hỏi mấy người Lý Văn Thanh chuyện vừa xảy ra, sau khi biết, Hàn Sơ Húc có chút lo lắng không biết liệu kế hoạch của mình có chặt chẽ quá hay không.
Y im lặng ngồi xuống trước giường Trình Mộc Quân.
"Sao lại thế này, không phải tình huống của cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi sao?"
Trình Mộc Quân hoàn hồn: "A."
Mấy năm nay, những bức tranh của hắn đều được bảo quản ở nhà họ Hàn, chứng minh hắn có ngoan ngoãn tuân theo kế hoạch giải mẫn cảm.
Ít nhất là khi nhìn thấy một con chim, hắn sẽ không cảm thấy khó thở hay chóng mặt.
1
Đến cả bác sĩ Trương cũng nói, có lẽ qua một thời gian nữa Trình Mộc Quân sẽ có thể khôi phục bình thường.
Trình Mộc Quân thở dài, trong lòng dần có suy nghĩ.
Tuy đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại vừa hay phù hợp với hướng đi của cốt truyện sau này.
Theo kịch bản, bước đầu tiên của tra công hỏa táng tràng chính là giải tán hậu cung.
Thật tình thì bước này đối với Trình Mộc Quân mà nói là vô cùng gian nan.
Bởi vì hậu cung của hắn không phải là hậu cung của hắn, hậu cung của hắn là do Nhiếp Chính Vương Hàn Sơ Húc xây, quyền giải tán không nằm trong tay Trình Mộc Quân.
Hắn vốn đã chuẩn bị để đấu tranh lâu dài với Hàn Sơ Húc, làm y đồng ý giải tán hậu cung.
Nhưng không ngờ, cơ hội này lại có được dễ dàng đến vậy.
Hắn nhấc mắt, làm bộ: "Chú Hàn, cháu, cháu muốn an tĩnh một thời gian."
Hàn Sơ Húc nâng tay muốn vỗ vai Trình Mộc Quân, nhưng nghĩ tới tổn thương nặng nề hắn mới chịu lại buông tay.
"Cậu... vẫn ổn chứ?"
Nghe giọng Hàn Sơ Húc là lạ, Trình Mộc Quân thở dài: "Chú Hàn, thật ra cháu cũng gần khỏi rồi, nhưng mà lần này kích thích quá lớn... Cháu muốn yên tĩnh một thời gian."
Hàn Sơ Húc im lặng một lát rồi nói: "Ừm, cũng được."
Đúng là bác sĩ Trương có nói, giải mẫn cảm không cần kích thích quá mức.
"Vậy... những người đó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Sơ Húc nói: "Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp."
Nói xong, y đứng dậy: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện."
Trình Mộc Quân không có vấn đề gì lớn, chỉ là chịu phải kích thích quá lớn, hơn nữa gần đây còn bận công việc nhiều không nghỉ ngơi tốt nên mới dẫn tới ngất xỉu.
Không cần nằm viện, về nhà nghỉ ngơi là được.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, hệ thống lại nhảy ra ngoài, giọng nói tràn ngập kinh ngạc.
"Sao hiệu suất của cậu cao thế, mới đó mà đã có 10% tiến độ rồi, cốt truyện lớn đầu tiên đã hoàn thành rồi?"
Trình Mộc Quân cười tủm tỉm trả lời: "Không phải hiệu suất của tôi cao, là chú Hàn đáng tin."
Giải tán hậu cung gì đó, giao cho Hàn Sơ Húc xử lý là sẽ không có bất kỳ phiền phức gì.
Trong kịch bản gốc, "Trình Mộc Quân" vì chuyện giải tán hậu cung mà phải dây dưa với mấy tình nhân một khoảng thời gian. Mà giờ lại dứt khoát đến vậy.
Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp đồng, không đề cập đến tình cảm, cứ làm theo hợp đồng là được.
Sau khi xuất viện, Trình Mộc Quân uyển chuyển từ chối lời mời của Hàn Sơ Húc, tỏ vẻ tạm thời không muốn ra ngoài nghỉ phép, muốn nghỉ ở nhà một thời gian trước.
Hắn ngoan ngoãn rúc trong nhà một tuần, từ hôm xuất viện là bắt đầu nằm liệt, không ra khỏi cửa.
Trình Mộc Quân thể hiện đủ trạng thái của lãng tử quay đầu, trong lúc đó, hắn không ngừng tặng hoa và quà cho Vệ Dịch Thần, hơn nữa còn nhắn tin giải thích với cậu.
Tặng hoa tặng quà đều không cần ra ngoài, kêu shipper là được, còn gửi tin nhắn lại là chuyện chỉ cần nhúc nhích ngón tay.
Nội dung tin nhắn đều là kịch bản có sẵn, hắn đánh chữ là được. Nội dung bao gồm giải thích, sám hối, hứa hẹn, nhớ lại quá khứ, kể khổ linh tinh, câu nào câu nấy sởn hết da gà.
Nhưng thật ra Trình Mộc Quân không hề bị áp lực tâm lý, hắn lạnh mặt gõ chữ theo kịch bản, gõ xong thì ném điện thoại lên sô pha, tiếp tục sự nghiệp ăn chơi của mình.
Dù sao Vệ Dịch Thần cũng sẽ không trả lời.
Trình Mộc Quân xem vài bộ phim, tâm trạng rất tốt: "Đây là thế giới nhẹ nhàng sung sướng nhất, thế giới không logic vẫn có chỗ tốt của không logic."
Hệ thống: "Thế giới trước cũng rất nhẹ nhàng sung sướng mà? Yêu đương cái là xong việc."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Cậu cảm thấy làm bài tập nhẹ nhàng sung sướng lắm hả?
"Cũng phải."
Trình Mộc Quân tiếp tục thỏa sức tưởng tượng: "Đúng rồi, kế tiếp có phải là tôi có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo rồi không. Đi nghỉ phép, sau đó trong quá trình nghỉ phép phát hiện mình vẫn không thể buông Vệ Dịch Thần?"
Hệ thống: "Chắc là vậy, sau khi trở về là có thể chia tay hoàn toàn."
Nhưng mà, kế hoạch mãi mãi không đuổi kịp biến hóa.
Vừa dứt lời, điện thoại của Trình Mộc Quân vang lên.
Ấn nhận, thế mà bên kia lại là Vệ Dịch Thần.
Giọng cậu hơi khàn, nhưng lại rất kiên định: "Chúng ta chia tay đi."
Sét đánh giữa trời quang.
"Đợi đã, từ từ, sao lại...."
"Tút ——" Còn chưa dứt lời đã bị cúp điện thoại, chỉ còn lại Trình Mộc Quân với gương mặt mờ mịt.
Trình Mộc Quân không phải shock vì bị chia tay, mà là sao lại chia tay nhanh vậy? Thế thì kế hoạch đi đảo nghỉ phép của hắn phải làm sao?
Rõ ràng trong kịch bản viết, trong một tháng đi nghỉ phép, tra công càng thêm ý thức được mình đã có tình cảm với Vệ Dịch Thần, mà cũng trong một tháng này, Vệ Dịch Thần phát hiện mình có thể buông bỏ.
Chia tay đồng nghĩa với việc bước vào giai đoạn truy thê hỏa táng tràng, mấy cốt truyện như là đứng dưới lầu chờ gặp phải mưa, đi quán bar mua say không được thoải mái như hiện tại đâu.
Trình Mộc Quân không thể chấp nhận: "Hệ thống! Cậu lén tua nhanh cốt truyện phải không? Kỳ nghỉ của tôi!!"
Hệ thống: "Đâu có liên quan tới tôi, muốn trách thì trách chú Hàn của cậu á, nếu không phải tại hiệu suất của y cao, giải tán hậu cung nhanh như thế thì cũng sẽ không tiến vào giai đoạn tiếp theo nhanh thế này."
Trình Mộc Quân: "..."
Hắn không tin.
Hắn cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lý Văn Thanh muốn hỏi tình huống hiện tại. Lý Văn Thanh và Vệ Dịch Thần có một chút quan hệ cá nhân, không tính là quá tốt, nhưng Trình Mộc Quân biết họ có liên lạc riêng.
【Không thể gửi tin nhắn, bạn không phải là bạn bè của đối phương.】
Dấu chấm than màu đỏ nhảy ra, hắn bị xóa rồi?
Trình Mộc Quân càng thêm mờ mịt.
Lý Văn Thanh làm gì vậy? Dù không còn là kim chủ thì hắn cũng là đạo diễn có tiếng trong ngành mà, vậy mà xóa luôn?
Dù có thấy khó hiểu như thế nào, Trình Mộc Quân cũng không dám gọi điện hỏi Hàn Sơ Húc.
Hình tượng bây giờ của hắn là tổn thương tinh thần vì nhìn thấy quá nhiều đại bàng tung cánh, tất nhiên là phải trốn tránh mọi người. Nếu chạy tới hỏi Hàn Sơ Húc thì chẳng phải là hỏng hình tượng, không đánh đã khai rồi à?
Vì thế, Trình Mộc Quân chỉ đành bắt đầu truy thê hỏa táng tràng trong đau đớn.
Tất cả thao tác đều tuân theo kịch bản.
Ví dụ như hiện tại.
Hắn lại gọi điện thoại qua một lần nữa, nhưng không thể. Trình Mộc Quân bất đắc dĩ chỉ đành lao tới tình yêu trong đêm, đi đến tiểu khu Vệ Dịch Thần ở.
Hắn gọi điện thoại, vẫn bị cúp máy. Hắn làm theo kịch bản đứng ở dưới lầu, thuận tiện gửi một tin nhắn, tỏ vẻ nếu em không xuống tôi sẽ không đi.
Tất nhiên là không có phản hồi.
Trình Mộc Quân tiếp tục gửi tin nhắn, cách một lúc lại gửi một cái, trong khi đó Vệ Dịch Thần chỉ trả lời một tin.
【Anh về đi, tôi đã quyết định rồi.】
Trình Mộc Quân hỏi: "Hệ thống, tôi về được không?"
Hệ thống cạn lời: "Cậu thấy có ai đi truy thê như cậu không, mới tới đây chưa đến một tiếng nữa mà đã muốn đi về?"
"Thế thì phải đợi bao lâu?"
Hệ thống: "Tra công bình thường đều đứng suốt một đêm, trong lúc đó còn có mưa to, dầm mưa rồi phát sốt ngã vào trong mưa."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Sốt nhanh vậy á? Vừa gặp mưa cái là sốt..."
"Im, cậu ngoan ngoãn đợi đi, thanh tiến độ không nhúc nhích là cậu không thể đi."
1
Được rồi, lý do này đã thuyết phục Trình Mộc Quân, hắn ngoan ngoãn đứng đợi.
Vì phối hợp với thiết lập hỏa táng tràng, ngay cả điện thoại cũng không thể chơi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lầu Vệ Dịch Thần ở như một tên ngốc.
Cho đến 10 giờ tối, hành động dị thường này đã đưa bảo vệ tới kiểm tra.
"Ai đó!"
Bảo vệ chiếu đèn pin qua, khi thấy là Trình Mộc Quân lập tức chạy tới: "A, là Trình tiên sinh sao, xin lỗi xin lỗi."
Trình Mộc Quân nheo mắt, gật đầu: "Ừm."
Đây là tiểu khu xa hoa, thế nên dịch vụ cũng rất tốt.
Bảo vệ thấy Trình Mộc Quân trễ rồi mà vẫn chưa về nhà, nhiệt tình hỏi: "Trình tiên sinh, làm sao vậy, có phải là có khó khăn gì không?"
Trình Mộc Quân nhìn ông ta một cái: "Không có gì, tôi chỉ đứng ở đây thôi."
Bảo vệ lại ngập ngừng không đi: "Chỉ là... vừa nãy có một gia đình gọi điện thoại khiếu nại, nói dưới lầu có một người đàn ông cứ đứng yên không thèm nhúc nhích, họ thấy hơi sợ. Hay, hay là ngài đi về trước nhé?"
"Tôi không mang chìa khóa, đang đợi người trong nhà tan làm." Trình Mộc Quân tự cảm thấy lý do này rất