Editor: Diệp Hạ
1
Ở nhà họ Hàn, Trình Mộc Quân lại trải qua những ngày nhàn rỗi chẳng có gì làm.
Sáng hôm nay, lúc đang ăn sáng, Trình Mộc Quân tính toán thời gian đến sinh nhật mình, rồi nhìn sang Hàn Sơ Húc đang chuyên tâm ăn uống.
Tuy rằng bây giờ Trình Mộc Quân đã phó mặc cho số phận, nhưng hắn vẫn có hơi lo lắng cho thanh tiến độ.
Vì thế ngẩn ngơ suy nghĩ.
Hàn Sơ Húc ăn miếng cuối cùng xong mới mở miệng nói: "Muốn nói cái gì thì nói thẳng."
Trình Mộc Quân nâng mắt nhìn y, trong lòng nghiền ngẫm trạng thái tâm lý của Nhiếp Chính Vương lúc này. Nếu hỏi tình huống của Vệ Dịch Thần, không biết thời gian bị nhốt có bị kéo dài không nhỉ?
Hắn vẫn chưa kịp mở miệng, Hàn Sơ Húc bỗng nhiên mỉm cười.
"Có phải là muốn hỏi chuyện Vệ Dịch Thần không?"
2
Trình Mộc Quân gật đầu theo bản năng, sau đó lại vội vàng giải thích: "Cháu không có ý gì khác, chỉ là hơi tò mò cậu ấy đã đi đâu."
Dường như vì gần đây Trình Mộc Quân khá ngoan ngoãn, tâm trạng của Hàn Sơ Húc rất tốt, y nói: "Tôi bàn với cậu ta chuyện chấm dứt hợp đồng, điều kiện là rời khỏi thành phố A, cậu ta đồng ý."
Một câu ngắn gọn, trong đó lại ẩn chứa ý tứ không đơn giản.
Trình Mộc Quân có thể nghe ra, ý của Hàn Sơ Húc là y không ép buộc Vệ Dịch Thần, là Vệ Dịch Thần tự muốn rời khỏi.
Cụ thể hơn là, Vệ Dịch Thần đã hết hy vọng, Trình Mộc Quân không cần làm mấy chuyện la liếm lì lợm đó nữa.
Trình Mộc Quân cũng không muốn tiếp tục làm ba cái chuyện hỏa táng tràng, không bao giờ.
Vốn dĩ đã quá khó hiểu rồi, cũng chỉ là quan hệ giao dịch, hắn chưa từng hứa hẹn sẽ ở bên Vệ Dịch Thần, cũng không làm gì thể hiện hai người là quan hệ yêu đương.
Vệ Dịch Thần dựa vào trí tưởng tượng của mình rồi đơn phương trả giá, cuối cùng giả thiết của quyển tiểu thuyết này còn quá đáng tới mức chỉ trích kim chủ "Trình Mộc Quân" không đáp lại tình cảm của cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi buồn cười.
Trình Mộc Quân nói: "Chú Hàn, chú yên tâm, cháu cũng không muốn đi tìm người nữa, suy cho cùng lớn tìm không dễ, nhưng nhỏ lại có ở khắp nơi."
4
Hàn Sơ Húc đen mặt: "Mấy năm nay bệnh của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, chứng tỏ mấy phương pháp của cậu đều vô dụng, sau này bớt ăn chơi lại."
Trình Mộc Quân cũng chỉ nói vậy thôi, thấy Hàn Sơ Húc bắt đầu không vui lập tức biết điều thay đổi đề tài: "Thế Vệ Dịch Thần chọn đi đâu?"
"Cậu ta đến thành phố B."
Động tác uống nước của Trình Mộc Quân khựng lại: "Thành phố B à, xem ra cậu ta đã hạ quyết tâm cắt đứt rồi."
Hàn Sơ Húc lại nhíu mày: "Có vẻ cậu cũng thật lòng với cậu ta nhỉ, ngay cả chuyện thành phố B cũng nói cho cậu ta biết?"
Trình Mộc Quân lắc đầu lia lịa: "Không không, có lần cháu từ chối đến thành phố B tuyên truyền, cậu ta hỏi nên cháu thuận miệng nói sơ qua, không chi tiết lắm."
Hàn Sơ Húc đứng dậy: "Bỏ qua chuyện trước kia, sau này cậu không được làm loạn nữa. Tôi đến công ty."
Trình Mộc Quân vẫy tay: "Tạm biệt chú Hàn."
Sau khi y đi, nhà ăn yên tĩnh lại, Trình Mộc Quân híp mắt nhìn ra sân vườn ngoài cửa sổ.
"Thành phố B à..."
Hệ thống nhịn không được, hỏi: "Thành phố B thì làm sao? Cậu với Hàn Sơ Húc đang chơi trò gì mà thần bí vậy."
Trình Mộc Quân: "Thành phố B chính là nơi ba của tôi ở thế giới này qua đời, cho nên tôi chưa bao giờ đến, Vệ Dịch Thần biết điểm này nên mới chọn nơi đó. Xem ra cốt truyện đã chạy đến phần cậu ta hoàn toàn buông bỏ rồi."
Hệ thống kinh ngạc: "Sao nhanh thế, đúng ra lúc cậu ta hoàn toàn buông bỏ phải là sau sinh nhật cậu."
"Không biết, dù sao cốt truyện hỏa táng tràng cũng đã qua rồi, rất tốt, vấn đề ở chỗ, Vệ Dịch Thần mang thai như thế nào?"
Hệ thống: "Hay là, Hàn Sơ Húc đi tới đó công tác?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không đâu, Hàn thị không có chi nhánh ở phía bắc, y cũng sẽ không đến thành phố B."
2
Trong kịch bản, chuyện ba Trình Mộc Quân mất sớm chỉ được kể lại bằng một câu ngắn ngủi.
Nhưng khi ở trong một thế giới thật, nó lại ẩn chứa cả một câu chuyện.
Lúc Hàn Sơ Húc hai mươi tuổi, y còn đang học đại học ở thành phố B. Y có vẻ ngoài đẹp, khí chất lại ôn hòa, là nhân vật có tiếng trong trường.
Đơn giản mà nói, là hot boy trong trường học.
Khi y mười chín tuổi, có một em gái khoá dưới phải lòng y ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó theo đuổi y một khoảng thời gian dài. Em gái rất xinh đẹp, vừa vào học đã được công nhận là hoa khôi.
Hàn Sơ Húc không thích, luôn từ chối, nhưng em gái mãi vẫn không từ bỏ.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là một câu chuyện vườn trường mà thôi, khổ nỗi lại có một sinh viên lớn hơn Hàn Sơ Húc sáu bảy tuổi, đang học MBA* bán thời gian trong trường cũng coi trọng em gái hoa khôi.
(*) MBA là tên viết tắt của chương trình Thạc sĩ Quản trị kinh doanh, là bằng cấp được quốc tế công nhận trong lĩnh vực đào tạo kỹ năng kinh doanh và quản lý cần thiết.
Trong lòng em gái có hot boy, tất nhiên là từ chối.
Tên đó là một quan nhị đại*, thế lực ở thành phố B sâu rộng, sau khi bị từ chối thì bắt đầu nhằm vào Hàn Sơ Húc. Gia nghiệp nhà họ Hàn đều ở phía nam, hơn nữa Hàn Sơ Húc lại kín đáo, quan nhị đại kia chỉ cho rằng y là một học sinh bình thường.
(*) Chẳng biết thay bằng gì nên để tạm. Quan nhị đại là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
1
Khi thủ đoạn đối phó Hàn Sơ Húc càng lúc càng quá mức, lúc này nhà họ Hàn mới phái ba Trình Mộc Quân đến bảo vệ y. Nhưng tên quan nhị đại kia lại điên cuồng cực độ, đến nỗi sắp xếp một vụ tai nạn xe, hại chết ba Trình Mộc Quân.
Sau đó là một loạt các nước cờ, lúc trước căn cơ của Hàn Sơ Húc không sâu, bên trong nhà họ Hàn cũng đấu đá rất quyết liệt.
Kết quả cuối cùng là tài xế say rượu lái xe bị bắt, mà quan nhị đại lại chẳng hề hấn gì nhờ vào thế lực to lớn.
Những năm gần đây, Hàn Sơ Húc luôn cố gắng tìm chứng cứ, chỉ là vẫn không có kết quả. Nghe nói quan nhị đại kia được người nhà che chở, hình như đã mở công ty.
Trình Mộc Quân đứng dậy, duỗi người.
Hệ thống lẩm bẩm hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi thôi, nếu không tôi còn có thể đuổi theo à?"
Thật ra Vệ Dịch Thần đến thành phố B cũng bớt việc, nếu không dựa theo kịch bản và thiết lập, nói không chừng hắn còn phải vác mặt đến thành phố khác để truy thê hỏa táng tràng.
Sửa chữa thế giới, thiết lập quan trong hơn cốt truyện.
Hành động của Trình Mộc Quân phải phù hợp với thiết lập, nếu không sẽ bị trừ tiến độ.
Thanh tiến độ luôn vững vàng kể từ đó cũng chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Cho đến đêm trước sinh nhật, thanh tiến độ vẫn vô cùng ổn định, không có bất cứ dấu hiệu khác thường nào.
Mặc dù Trình Mộc Quân không có bất kỳ hành động gì níu kéo Vệ Dịch Thần.
Tối nay, hắn ngồi một mình trong sân vườn uống trà ngắm sao, thong thả chờ đến 12 giờ đêm.
Sinh nhật này được xem như là một cốt truyện mấu chốt cốt.
Quả nhiên, điện thoại Trình Mộc Quân bỗng nhiên vang lên, hắn cầm