Editor: Diệp Hạ
Ngoài đình, tuyết vẫn đang rơi xuống, trăng cũng đã lên, mặt hồ nước dần xuất hiện một tầng băng mỏng.
Chính như tâm trạng của Trình Mộc Quân giờ phút này, lạnh buốt.
Hắn nâng tay, xách bầu rượu từ lò đất lên, rót ra ly, ngửa đầu uống cạn.
Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào rồi? Mở chưa?"
Mấy năm nay, thanh tiến độ cứ luôn ở trạng thái bị khóa, số liệu gì cũng không thấy. Bây giờ Thường Thanh đã nói ra chuyện năm đó, có lẽ thanh tiến độ sẽ cho một chút phản hồi.
Không ngờ mãi lâu sau mà hệ thống vẫn không đáp lại.
Trình Mộc Quân nghĩ thầm, chẳng lẽ thanh tiến độ vẫn chưa mở, không phải chứ. Hắn đang định hỏi lại thì giọng nói run rẩy của hệ thống vang lên.
"Tiến, tiến độ là, là âm 30."
"?" Trình Mộc Quân tốn mất ba giây mới hiểu được ý trong lời nói: "Âm 30? Có bug à? Đã là số âm rồi mà sao vẫn chưa sụp đổ?"
Hệ thống: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết. Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?"
Được rồi, hệ thống bị kích thích tới nỗi chập mạch rồi, Trình Mộc Quân chỉ đành buông tha nó, tìm kiếm đáp án từ trên người Thường Thanh.
Hắn cẩn thận sắp xếp những lời nói say xỉn của Thường Thanh vừa rồi, tìm ra mấy từ mấu chốt, hỏi: "Lúc trước đại sư huynh đã... từ chối?"
Thường Thanh híp mắt, thấy gương mặt quen thuộc của Trình Mộc Quân, trong cơn say hắn như trở lại quá khứ, tựa như một giấc ảo mộng mỹ lệ.
"Ừm, khi đó đại sư huynh đang bế quan, bọn họ mang Đường Hi hấp hối đến xin đại sư huynh đi khuyên ngươi, nhưng bị từ chối." Thường Thanh nghiêng đầu, như đang nghĩ đến gì đó.
"A đúng rồi, đó là lần đầu tiên ta thấy đại sư huynh tức giận như vậy, y tung một chưởng làm nứt cửa đá, khi ra ngoài còn đánh nhị sư huynh thêm một chưởng."
A...
Trình Mộc Quân rất kinh ngạc, không ngờ với tính cách đó mà Kỷ Trường Hoài lại đả thương đồng môn, "Hệ thống, hình như nó hơi sai sai."
Hệ thống: "Cậu cũng phế cả Lư Sơn Phái rồi, mấy chuyện như này thì tính là cái gì."
"......"
Sau khi uống say Thường Thanh nói rất nhiều, có lẽ là đã đè nén ở trong lòng quá lâu, giờ rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ để phóng thích hết thảy.
"Khi đại sư huynh đả thương nhị sư huynh, sắc mặt vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ta còn cho rằng y sẽ bóp gãy cổ nhị sư huynh."
Thường Thanh ho khan mấy cái: "Cũng nhờ Tam sư tỷ kêu tên sư phụ nên y mới khôi phục lý trí."
Trình Mộc Quân nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, đại sư huynh xuống núi, nói là đi tìm biện pháp trị liệu cho Đường Hi, kêu bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ xử lý theo môn quy."
Thường Thanh lại cầm chén rượu, mặc kệ bên trong có rượu hay không, ngửa đầu dốc vào miệng.
"Tới lúc y trở về thì ngươi đã đi rồi, y cứu sống Đường Hi, rồi đi tìm ngươi, suốt mười năm không hề về môn phái lần nào. Còn Đường Hi, sau khi được chữa khỏi, vì không chăm sóc nổi cho những sư huynh sư tỷ bị trọng thương, cho nên một năm sau đó cũng biến mất... Thật là buồn cười, quá buồn cười."
Thường Thanh say khướt, ghé lên bàn đá nhắm mắt lại bắt đầu ngáy.
Trình Mộc Quân hoàn toàn ngây người.
Hệ thống lẩm bẩm: "Có vẻ như tôi biết tại sao tiến độ thế giới này lại là số âm rồi. Cốt truyện có còn là cốt truyện nữa đâu, không chỉ cậu OOC, mà Kỷ Trường Hoài cũng OOC, Đường Hi cũng OOC, chuyện gì thế này..."
Trình Mộc Quân nhíu mày, trong trí nhớ mơ hồ bỗng hiện ra một hình ảnh. Hắn nhắm mắt lại, bắt được đầu sợi dây, kéo mạnh.
Như gặp sét đánh.
"Hệ thống... Hiện tại tình huống vận hành số liệu của cậu thế nào?"
Hệ thống không hiểu gì: "Vẫn ổn, cậu đừng nói chuyện bằng giọng điệu này, tôi nổi hết da gà rồi."
Trình Mộc Quân dịu dàng nói: "Để nói cậu nghe một tin tốt."
"Cái, cái gì?"
"Tôi đã nhớ tình yêu biến mất khi nào rồi! Bất ngờ không?"
Hệ thống lạnh nhạt nói: "Không, tôi cảm thấy là bật ngửa thì có, cậu để tôi chuẩn bị tâm lý đã... Được rồi, nói đi."
Trình Mộc Quân: "Sau khi Kỷ Trường Hoài bị thương, tôi nổi giận đi tìm y, tỏ vẻ muốn đuổi Đường Hi đi. Mà trong kịch bản gốc, Kỷ Trường Hoài có xuất hiện đâu đúng không, sau đó Trình Mộc Quân bị mọi người áp giải đến địa lao."
Hệ thống gật đầu: "Ừm, không sai."
"Thật ra tối hôm đó, tôi ở địa lao càng nghĩ càng giận, có lẽ là bởi vì quá tức, thế là giáo huấn tình yêu bắt đầu biến mất." Trình Mộc Quân nói: "Sau đó tôi chuồn ra ngoài, đi tìm Kỷ Trường Hoài."
"Chuồn, chuồn ra ngoài?"
Trình Mộc Quân nói như kiểu rất hợp lý: "Đúng vậy, đống phế vật đó sao nhốt tôi được, lúc đó Kỷ Trường Hoài vẫn không xuất hiện, nhưng không quan trọng, tôi phá cửa đá xông vào, muốn một lời giải thích."
Nếu là một "Trình Mộc Quân" vô cùng yêu Kỷ Trường Hoài thì tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này, hắn xem Kỷ Trường Hoài là tất cả, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến đối phương không vui.
Kỷ Trường Hoài đã nói không được vào, thì dù là rất tức giận hắn cũng sẽ chờ ở cửa.
Mà khi tình yêu bắt đầu biến mất thì Trình Mộc Quân lại khác, hắn mặc kệ những gì Kỷ Trường Hoài nói, xông thẳng vào.
Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Sau khi vào, tôi mới biết tại sao lúc ấy tôi đã làm đến vậy rồi mà Kỷ Trường Hoài cũng không phản ứng, thì ra là y bị trọng thương sắp chết rồi, cơ bản là không có ý thức."
Hệ thống: "Ầy, thật ra dựa vào kịch bản mà nói thì y sẽ không chết, chắc chắn là trong tuyệt cảnh sẽ có cơ duyên gì đó."
"Lúc ấy tôi có biết kịch bản rồi hệ thống độ kiếp là gì đâu, với lại dù không yêu như si cuồng nhưng tình ý thì vẫn có, vì thế để cứu người, tôi đã dùng cách đơn giản mà hữu hiệu nhất, song tu."
"Cậu, cậu, cậu, cậu ngủ với Kỷ Trường Hoài?"
Trình Mộc Quân: ".... Đừng có nói khó nghe như vậy, song tu, để cứu mạng."
Sau đó, Kỷ Trường Hoài tỉnh lại, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, biểu cảm trên mặt không rõ là gì, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi một câu.
"Sao ngươi phải như thế?"
Trình Mộc Quân thuận thế thổ lộ, hỏi y có suy nghĩ gì với mình. Thật ra lúc đó tình yêu trong lòng Trình Mộc Quân gần như đã biến mất hết rồi, cũng hiểu Kỷ Trường Hoài chỉ xem mình là sư đệ.
Hơn nữa, bởi vì hắn gần như là được Kỷ Trường Hoài nuôi lớn, cho