Editor: Diệp Hạ
Sau khi tiếng đập cửa vang lên một lát, cánh cửa hé ra một cái khe nhỏ.
Một tiểu nha hoàn mặt tròn ló ra giữa khe cửa, nhìn Tịch Minh từ trên xuống dưới một cái, rồi hỏi: "Đại hòa thượng, ngươi tìm ai đó?"
Tịch Minh liếc mắt một cái là nhìn ra tiểu nha hoàn này là người giấy, nhưng vẫn chắp tay trước ngực, hành lễ: "Bần tăng tới thăm hỏi cố nhân, mong nữ thí chủ thông báo một tiếng."
Tiểu nha hoàn liếc y một cái, rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong chốc lát, sau đó nói: "Đại hòa thượng, ngươi tìm lầm nhà rồi, ở đây không có cố nhân của ngươi."
Nói xong, nàng đóng sầm cửa lại.
Tịch Minh ăn một cái sầm cửa, không tức giận, cũng không có ý định rời đi. Y chỉ đứng trước cửa, tay trái đặt trước ngực, ngón tay lần Phật châu, mắt khép hờ, miệng niệm kinh Phật.
Hôm nay không thành, vậy ngày mai lại đến.
Y có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều kiên nhẫn.
Tịch Minh thậm chí còn không hỏi Thường Thanh dáng vẻ tính tình Trình Mộc Quân ra sao, chỉ muốn gặp mặt, sau đó hóa giải chấp niệm trong lòng đối phương, đưa hắn nhập luân hồi.
Dù như thế nào đi nữa, tu quỷ là nghịch thiên đạo, tự cổ chí kim, chưa từng có ma quỷ nào có thể tu thành chính quả, mặc dù tu đến Quỷ Vương, nhưng cuối cùng cũng phải trở thành cát bụi dưới thiên lôi, mãi mãi không được siêu sinh.
***
Trình Mộc Quân một đêm không ngủ, quỷ không cần ngủ.
Hắn ngồi trong đình hóng gió ngẩn ngơ nhìn Thường Thanh đang say mèm, mãi cho đến khi Thường Thanh cựa quậy muốn tỉnh, hắn mới dùng quỷ thuật, ném cả Thường Thanh và tiểu đạo sĩ Hứa Phúc ra ngoài.
Kỷ Trường Hoài sắp tới, vẫn nên đuổi Thường Thanh đi trước thì tốt hơn.
Mặc dù đã nhớ ra trước đó mình đã từng thân cận da thịt với Kỷ Trường Hoài, nhưng Trình Mộc Quân vẫn không thay đổi ý định giả vờ mất trí nhớ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lỡ như Kỷ Trường Hoài nghe Thường Thanh nói bây giờ sư môn nghèo túng như vậy, lại biết Trình Mộc Quân còn nhớ rõ chuyện cũ năm xưa, không chừng sẽ bởi vì sư môn quan trọng nhất trong lòng mà giết chết hắn.
Diễm quỷ vốn tu luyện bằng cách mị hoặc nhân tâm, vì vậy sức chiến đấu không quá mạnh. Với tu vi của Trình Mộc Quân hiện tại, đối đầu với Kỷ Trường Hoài mạnh nhất đạo môn khi ấy, chỉ một giây thôi là sẽ biến thành bó rau nằm dưới lưỡi dao.
Không ngờ mới tiễn Thường Thanh đi chưa được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Trình Mộc Quân cả kinh, vội kêu tiểu nha hoàn người giấy đi ra ngoài xem tình huống, thuận tiện đưa nàng bức họa Kỷ Trường Hoài, để tiểu nha hoàn phân biệt.
Lúc này, người giấy trên bàn nhảy dựng lên, đong đưa đôi tay mềm như bông nói: "Công tử, người bên ngoài không phải là đạo sĩ tuấn tú mà người vẽ, ta đóng cửa lại, không cho y vào."
Trình Mộc Quân yên lòng, xem ra là một lữ nhân đi nhầm. Hôm nay hắn không có tâm trạng hút tinh khí, vì thế không buôn bán, tống cổ đi thôi.
Người giấy xoay vài vòng rồi mở miệng nói: "Nhưng mà công tử, đại hòa thượng kia không đi, y cứ đứng im ở cửa, lạ thật đó, người muốn ta lấy chổi đuổi y đi không? Xui xẻo quá."
Bàn tay đang định vẽ tranh của Trình Mộc Quân ngừng lại: "Từ từ, ngươi nói cái gì... đại hòa thượng?"
"Đúng đó, đứng ở cửa không phải là đạo sĩ tuấn tú mà là đại hòa thượng tuấn tú, quần áo trên người rất tồi tàn, nhưng mà gương mặt đẹp hơn mấy người lúc trước nhiều."
Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, tôi có dự cảm không tốt."
Hệ thống: "Ồ, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi."
Trình Mộc Quân ngồi không yên nữa, khi người giấy dò hỏi lại, thân hình hắn nhoáng lên, thoắt cái xuất hiện ở cửa lớn.
Tiểu nha hoàn cuống lên, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Trình Mộc Quân tới vội hành lễ, xách váy chạy ra sau.
Công tử đã tới, mấy chuyện khác không liên quan gì đến tiểu nha hoàn người giấy nữa.
Tay Trình Mộc Quân đặt trên then cửa, do dự một lát rồi hít sâu một hơi, kéo cửa ra.
Như bị sét đánh.
Trình Mộc Quân đơ ra ngay tại chỗ, đối mắt với ánh mắt nhu hoà của tăng nhân áo xám, lòng nổi gió lốc: "Hệ thống, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, đây là Kỷ Trường Hoài thật à? Hay là một hòa thượng nhìn rất giống Kỷ Trường Hoài? Tôi không thể chấp nhận, cũng không tin, không thể nào!"
Hệ thống cười lạnh: "Thật đáng tiếc phải nói cho cậu biết, trong tiểu thuyết, trừ khi là có giả thiết đặc biệt hoặc quan hệ huyết thống, nếu không thì người có gương mặt giống hệt vai chính là không tồn tại."
Một tia hy vọng cuối cùng tan biến.
Kỷ Trường Hoài không cha không mẹ, là cô nhi mà sư phụ nhặt được, cũng giống như Trình Mộc Quân, cả nhà đã chết trong miệng một con yêu quái.
Trình Mộc Quân mở miệng, đờ đẫn nói: "Đại hòa thượng, ngươi đứng trước cửa nhà ta làm gì?"
Tịch Minh hành lễ, lý do thoái thác giống y như đúc lúc trước: "Thăm hỏi cố nhân."
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ở đây nào có cố nhân của ngươi, chỗ này của ta chỉ hoan nghênh những chàng trai tuấn tú, không chào đón hòa thượng, đen đủi."
Mặc kệ tại sao Kỷ Trường Hoài lại xuất gia, bây giờ Trình Mộc Quân buộc phải tạm thời dựa theo kế hoạch lúc trước mà diễn, giả vờ không quen biết cũng quên mất chuyện cũ năm xưa, đi một bước tính một bước.
Hắn cũng không lo Kỷ Trường Hoài sẽ bị kích thích đến mức bỏ đi, người này có kiên nhẫn, tính tình cũng tốt, không chạm vào nguyên tắc thì tuyệt đối sẽ không tức giận.
Quả nhiên, tăng nhân trước mắt bình tĩnh nói: "Thí chủ chính là cố nhân."
Người xuất gia không nói dối, người này còn không thèm tìm lý do lừa gạt, nói thẳng mục đích mình tới đây.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Không quen biết ngươi."
Hắn làm bộ muốn đóng cửa, thấy tăng nhân bất động, lại hỏi: "Ê, đại hòa thượng, ngươi tên là gì?"
"Bần tăng pháp hiệu Tịch Minh." Tịch Minh từ đầu đến cuối không hề động đậy, bị từ chối cũng không có bất cứ động tác nào.
Trình Mộc Quân ngừng tay, tựa nhẹ lên cánh cửa, nhướng mày nói: "Tịch Minh đại sư, muốn vào đây?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ở chỗ của ta chỉ tiếp đãi những người thân cận*, nhìn ngươi cũng tuấn tiếu đó đại hòa thượng." Trình Mộc Quân thấp giọng cười: "Cũng mới mẻ."
(*) Nhập mạc chi tân: những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật
Tịch Minh không trả lời, chỉ là tốc độ lần Phật châu hơi nhanh hơn một chút.
Trình Mộc Quân cũng không có khiếu khôi hài, hắn xoay người mặc kệ cánh cửa kia đang khép hờ, trước khi đi ném xuống một câu.
"Vào đi."
Cho đến khi bóng lưng Trình Mộc Quân chậm rãi biến mất ở cuối hành lang dài, Tịch Minh mới động đậy.
Y bước qua ngạch cửa, xoay người, đóng cửa, đi về hướng Trình Mộc Quân biến mất.
***
Đêm.
Hôm nay Trình Mộc Quân rất thành thật, ở yên trong phòng đọc sách.
Trên nhuyễn tháp* trước cửa sổ đặt một ấm trà. Hắn mặc áo ngủ, bên ngoài chỉ có một chiếc áo choàng màu đỏ giống như đám mây quấn quanh người. Vạt áo hơi rời rạc, xương quai xanh hình dáng hoàn hảo lộ ra, tóc cũng không buộc, dùng một sợi dây túm qua loa sau đầu.
(*) Nhuyễn tháp là cái ghế dài được lót đệm, hình chữ nhật đủ 1 người nằm
Hắn ngẩn ngơ lật kinh Phật, xem đến khi mệt rã rời.
Nội dung trong Kinh Phật đúng là đoạn mà ban ngày Kỷ Trường Hoài, à không, Tịch Minh thường xuyên niệm.
Trình Mộc Quân lăn qua lộn lại cũng không thấy được cái gì, đóng sách lại, đứng dậy nói: