Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tôi đã từng nghĩ về những trường hợp mà tôi có thể tự nhiên phơi bày cơ thể trước mặt người khác.
Lúc đó, tôi không còn hy vọng tìm được nửa kia của đời mình, nên nghĩ mãi không ra được tình huống nào khác ngoài lúc chữa bệnh hay điều trị y tế.
Nếu tính theo tuổi thọ trung bình của con người, tôi đã trôi qua một phần ba cuộc đời, là độ tuổi mà hầu hết mọi người đã đủ chiều sâu để nhìn nhận cuộc sống, bình tĩnh và không quá mơ mộng về tình yêu.
Vì vậy, dù biết rằng trên lý thuyết, nếu có "tình yêu đích thực", tôi nên gác lại cảnh giác với người đó và không ngại ngần cho người đó thấy con người thật của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy khả năng này là rất nhỏ, gần như là không thể xảy ra.
Thế mà thật không ngờ, một điều mà ngay cả tôi cũng nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra lại...!vừa xảy ra.
Vết phỏng ngày hôm đó đã để lại sẹo, không biết có thể xóa đi hay không....! Thương Mục Kiêu nắm chặt mắt cá chân của tôi, gác trên vai mình, nghiêng đầu từ chân bụng hôn rải đến đầu gối.
Mỗi một nụ hôn đều rơi trên vết sẹo.
Vết sẹo vốn đã lành thành màu hồng nhạt trên cơ thể do tốc độ máu chảy tăng lên, chỉ một chốc đã ửng thành một màu đỏ diễm lệ, dưới ánh đèn trắng lạnh, lại nằm trên da thịt tái nhợt, cũng thực sự rất giống Đường Nguyên nói, như hoa đào nở giữa tuyết.
Theo lý thuyết, dù cậu sờ hay hôn chân tôi, tôi cũng sẽ không có cảm giác, mà cái chỗ đã sớm mất đi công năng kia cũng sẽ không vì cậu đụng vào mà sinh ra bất kì khoái cảm hay phản ứng sinh lý gì.
Nhưng cũng có thể là thị giác sinh ra kích thích quá lớn, cộng thêm Thương Mục Kiêu quá có kỹ thuật, nên có thể làm cho tôi dù chỉ nhìn cũng đã quá đủ, sắp sửa bị thủy triều dục vọng nhấn chìm.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương, cơ thể ướt át dính dấp, tôi giơ tay lên che trước mắt, tránh cho nước mắt chảy ra vì kích thích sinh lý, đề phòng thất thố trước mặt Thương Mục Kiêu.
"Thầy à, sao anh không nhìn em?" Không thích thấy tôi che mắt, cậu bỗng nhiên tăng thêm lực, mỗi một cái hôn đều giống như khuấy đảo sâu trong linh hồn tôi, để cho tôi không thể ức chế nổi mà bắt đầu run rẩy, dù có cắn môi cũng không thể ngăn cản tiếng rên rỉ trong cổ họng thoát ra.
"Chậm...!Chậm một chút...!" Tôi lấy tay ra, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy hơi thở nóng rát.
Khí quan mềm mại phía trước bắt đầu phun ra một chút chất lỏng, liên miên không ngừng, giống như một vòi nước quên khóa van.
Tay tôi chống trên bụng Thương Mục Kiêu, cơ thể của cậu kéo căng vì dùng sức, cứng rắn như một tảng đá ấm áp.
Cậu đưa lưỡi đụng vào răng nanh của mình, đều đều nói: "Vậy anh phải liên tục nhìn em đấy."
Tôi nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu.
Mồ hôi đọng trên lông mi rơi vào mắt, trong ánh nhìn mơ hồ, tôi thấy Thương Mục Kiêu theo lời giảm chậm động tác lại, lau chất lỏng nơi khóe mắt giúp tôi.
"Đã cố giữ anh không khóc rồi."
Lồng ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện bình thường: "Anh không khóc..."
Cậu như không nghe thấy, vuốt ve da thịt đùi trong của tôi, từ từ chồm lên phía trước.
"Anh vừa khóc, em sẽ ngay lập tức trở nên hưng phấn." Cậu hôn dọc lên ngực tôi, vừa hôn vừa nói, "Thầy ơi, anh biết tại sao người ta lại sinh ra sát ý với những thứ người ta yêu quý không?"
Đầu óc tôi trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
"Không, không biết."
"Bởi vì cảm xúc yêu quá mức mãnh liệt, thân thể không thể chịu đựng nổi, cho nên muốn chuyển hóa nó thành cảm xúc tương phản để cân bằng lại."
Tầm mắt của tôi một mực dõi theo cậu, nhìn cậu hôn dọc xuống bụng dưới, thấy cậu đang định hôn đến khí quan ướt sũng kia, tôi vội vàng ngăn lại.
"Đừng, bẩn....." Tôi che nơi đó lại, không cho cậu chạm vào.
"Không cho phép anh nói nó như vậy." Cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, rồi hôn lên trên mu bàn tay tôi, sau đó lại đi xuống, chuyển đến đùi trong.
"Em thật muốn ăn anh, bắt đầu từ nơi thích nhất..." Bàn tay cậu nâng cong gối tôi, chống một chân tôi lên, để lộ càng nhiều nơi riêng tư.
"Chậm rãi, từng chút từng chút, ăn sạch sẽ anh, để anh chỉ có thể cùng với em"
Thông qua thị giác, trong hoảng hốt tôi phảng phất như cảm thấy cảm giác hơi thở nóng ướt phả vào da thịt.
Nóng quá......
"Thầy ơi, em cắn anh được không?" Cậu duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm, liếm liếm đùi tôi.
Mặc dù không có cảm giác đau, nhưng nếu cậu cắn mạnh quá đến rướm máu, người chịu tội vẫn là tôi.
Thậm chí vì không có cảm giác đau, tôi càng phải để ý đến thương tổn ở chân mình nhiều hơn cả bình thường, tránh những trường hợp bị nhiễm trùng vết thương....!
"Em để lại dấu ở đây được không?"
Thế nhưng mà, cậu lại giở cái tuyệt chiêu của cậu ra, tiếng gọi thầy ơi của cậu như có bùa chú, làm tôi không cách nào từ chối được.
"Đừng có cắn nát đấy." Tôi nói.
Cậu cười nhẹ đồng ý, há mồm bắt đầu để lại dấu vết trên đùi tôi.
Lúc đầu tôi còn tưởng cậu chỉ cắn một cái, kết quả là cậu cắn liên tục hết cái này đến cái khác, giống như muốn để lại dấu răng đầy hết hai chân tôi mới chịu thôi.
Nhưng mà dù gì cũng biết chừng mực, cắn cũng không sâu, nhiều lắm là để lại vết một đêm, ngày mai chắc là sẽ lặn đi hết.
Đúng là chó.
Cậu vùi vào giữa hai chân tôi gặm cắn, tôi chợt cảm thấy buồn cười, nhịn không được vuốt vuốt đầu tóc còn ẩm ướt của cậu.
Cậu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nét mặt tôi.
Tôi đang cảm thấy lạ, cậu đã hỏi: "Anh nghỉ ngơi tốt chưa?"
Thể lực hoàn toàn đã khôi phục, nhưng ngày mai còn phải lên lớp...!Do dự một lúc, tôi đã bỏ lỡ thời gian trả lời tốt nhất.
Cậu tiến lên hôn môi tôi, cho là tôi ngầm đồng ý, hạ thể đã va vào chỗ sâu nhất.
"Ưm...." Tôi vịn vai cậu, đầu ngón tay luống cuống giữ chặt, tầm mắt lần nữa lại mờ mịt không thấy gì.
Hôn đến tôi suýt ngạt thở, Thương Mục Kiêu mới buông môi tôi ra.
"Thầy ơi......!Thích em không?" Giọng cậu vì động tác mạnh mà hơi đứt đoạn.
"Thích."
"Thích em như vậy không?"
"......!Ừm" Tôi nhắm lại mắt, "Thích."
Cậu cọ cọ mặt tôi, cảm xúc càng tăng vọt, tiếng thở dốc cũng càng nặng nề hơn.
"Sao anh lại có dáng vẻ này vậy....!Bắc Giới, sao trên giường anh lại có dáng vẻ này?" Cậu đã là tên lắp trên cung, chỉ chờ được bắn ra, "Anh không biết mình quyến rũ đến thế nào đâu.....!Rất muốn.......!để anh nằm trên giường mãi mãi."
Tôi đã không cách nào trả lời câu hỏi của cậu, tai tôi chỉ có thể nghe từng trận ong ong liên tục, đầu giống như có pháo hoa bắn, nổ tung chói lọi.
Nơi chóp mũi, hương hoa quả nhiệt đới