Chuyển ngữ: Yuki
Sau khi Thương Mục Kiêu nghỉ học, cũng không phải rảnh rỗi mà đã rất nhanh tham gia huấn luyện thường ngày của đội xe.
Ban ngày tôi lên lớp, cậu sẽ đi huấn luyện, có lúc còn về muộn hơn cả tôi.
Cũng nhờ Thương Mục Kiêu mà tôi mới biết đội xe chuyên nghiệp cũng có khái niệm "đào tạo trẻ".
Những đứa trẻ nhỏ tuổi sẽ tiếp nhận huấn luyện của đào tạo trẻ, ngày ngày trông ngóng làm sao để đạt được thành tích tốt hơn, làm sao để hoàn thành vòng đua nhanh nhất, để cuối cùng có thể kết nạp làm thành viên chính thức của đội, chỉ là điều này lại hiếm như lá mùa thu.
Cậu không tham gia đào tạo trẻ mà được quản lý trực tiếp mời vào đội, coi như là may mắn, nhưng các thành viên khác trong đội không tránh khỏi ý kiến trái chiều, cho nên cậu cũng cần phải nỗ lực hơn những người khác để duy trì trạng thái tốt nhất, thuyết phục đám đông bằng thực lực.
"Đây là người có ước mơ." Thương Mục Kiêu cầm một gói khăn giấy trên bàn trà, lắc lắc cái thân đầy đặn của nó.
"Còn đây là người có thể hiện thực hóa ước mơ của mình." Cậu nhẹ nhàng rút mảnh khăn giấy trên cùng ra, chứng minh trực quan cái gọi là "hàng nghìn người đã bước qua cầu độc mộc".
Sau khi quay lại với nhau, vì sống gần nên hầu như ngày nào cậu cũng dẫn chó đến ăn.
Ăn xong sẽ ngồi trên sô pha trò chuyện với tôi một lúc, đợi đến khi đủ trễ mới đứng dậy đi về.
Nhìn chằm chằm gói khăn giấy, tôi không khỏi nhớ đến những chuyện thuở nhỏ.
"Anh cũng từng tiếp nhận đào tạo trẻ, đào tạo trẻ của đại học Thanh Loan."
Hằng năm, đại học Thanh Loan sẽ có trại hè dành cho học sinh cấp hai.
Học sinh đăng ký tham gia trại hè cần chọn trước các môn học yêu thích, sau đó tham gia các hoạt động do trường tổ chức và làm kiểm tra.
Khi kết thúc trại hè, top ba tham gia trại hè sẽ được miễn trực tiếp kỳ thi tuyển sinh đầu vào, nhận được đãi ngộ vào thẳng vòng hai.
Lúc trước, tôi tham gia trại hè triết học và được đánh giá là học sinh giỏi toàn diện nên được miễn kỳ thi đầu vào và vòng phỏng vấn nhận vào đại học Thanh Loan.
"Tại sao anh lại chọn triết học?" Thương Mục Kiêu kiên nhẫn nghe tôi nói hết rồi mới hỏi.
Một chương trình truyền hình thực tế nào đó đang chiếu trên TV, âm thanh rất nhỏ, như thể chỉ đảm nhận nhiệm vụ tạo âm.
Nhiệt độ tháng năm vừa phải, không lạnh cũng không nóng, rất thích hợp để uống một ly White Semi Sweet tươi mát với nồng độ không cao trước khi ngủ.
Tôi nâng ly, nhấp một ngụm rượu mang theo hương mận và táo xanh, sực nhớ ra, liền giải thích: "Vì...!phí vào trại hè triết học rẻ nhất."
Vốn dĩ Thương Mục Kiêu đang dùng khăn giấy chọc chó, nghe xong liền sững sờ, đúng lúc bị Lòng Đỏ Trứng chớp thời cơ nhào tới, cắn khăn giấy, lắc đầu xé tan thành từng mảnh.
Rồi nó vui vẻ nhìn Thương Mục Kiêu, từ trong miệng truyền ra một tiếng "haha" phấn khích, như thể nói: "Còn nữa không? Tui muốn chơi nữa!"
Thương Mục Kiêu xoa đầu con chó, vuốt hai bên tai ra sau, lộ ra cái đầu tròn trịa đầy đặn, tiếp đến lại rút khăn giấy trùm lên đầu nó.
Đuôi chó con xoay tít như cơn lốc, xoay vòng vòng đuổi theo mấy cái khăn giấy trên sô pha.
"Hồi nhỏ em cũng tham gia trại hè, nhưng là trại hè cưỡi ngựa.
Lúc đó, chị gái em hy vọng em có thể kết nhiều bạn hơn qua trại hè, nhưng em không những không kết bạn được mà còn trở thành đứa trẻ đáng ghét nhất trại." Thương Mục Kiêu không quan tâm đến Lòng Đỏ Trứng nữa, nghiêng người dựa vào vai tôi, chăm chú xem TV trước mặt, chậm rãi nói: "Em cho rằng họ thật ngây thơ và nực cười.
Còn họ thì cho rằng em tính khí thất thường, ai cũng không ưa.
Trại hè đó em chỉ đi đúng một lần rồi bỏ, sau này mấy kỹ năng cưỡi ngựa...!đều do chị em dạy."
Đó chắc hẳn là kỷ niệm chẳng mấy vui vẻ gì.
Tôi xoa đầu cậu, an ủi: "Không sao, dù em không đi trại hè thì kỹ năng cưỡi ngựa của em cũng rất tốt."
"Em biết anh nghĩ em rất giỏi, hôm đó anh cứ nhìn chằm chằm em mà." Cậu cười rộ lên, lúc sau, giọng nói cũng dần trầm xuống, "Nếu vẫn còn tiếp tục học thì có lẽ em sẽ lợi hại lắm.
Tiếc là...!con ngựa yêu thích nhất của em đã qua đời rồi.
Sau này em bắt đầu cuồng mô tô, nó chạy còn nhanh hơn, kích thích hơn cả ngựa, mà nó cũng sẽ không chết được."
Cậu không nói nhiều về cái chết của con ngựa kia.
Nếu không phải cô Lý ở trường đua từng nhắc tới, tôi thật sự khó mà biết chỉ bằng câu nói ngắn gọn của cậu lại chứa đựng cả một câu chuyện buồn như vậy.
Nó thậm chí còn trực tiếp thay đổi sở thích của cậu.
Thấy Thương Mục Kiêu làm những việc mình thích, thường xuyên khiến người khác tức đến nghiến răng, tùy hứng như một cậu ấm bị chiều hư, nhưng thật ra lâu dần sẽ phát hiện, cậu chỉ dùng vẻ ngoài cứng rắn để ngụy trang cho bản chất mềm mại và nhạy cảm của bản thân thôi.
Người ta thường nói "trông trẻ lên ba mà đoán lão già", sự phát triển nhân cách từ nhỏ rất quan trọng đối với cuộc sống sau này khi lớn lên.
Chỉ khi có nền tảng tốt và vững vàng thì mới có thể xây nên tòa nhà chọc trời dẫn đến hạnh phúc.
Nếu như nền tảng quá kém, lại không được chú trọng gia cố kịp thời, thì dù có xây dựng lầu ốc, chỉ cần một chút sai sót, sẽ không thoát khỏi số phận đổ bể.
Vậy nên mới bảo, tuổi thơ bất hạnh phải mất cả đời để chữa lành.
Khi còn bé, Thương Mục Kiêu quá thiếu thốn tình cảm, xung quanh chỉ có một Thương Vân Nhu, chỉ bám lấy người nọ, trong mắt cũng chỉ có người nọ, không nhìn thấy ai khác, cũng không cần ai khác.
Đối với cậu, bắt lấy nơi phát ra ánh sáng và "tình yêu" là Thương Vân Nhu luôn là điều cấp thiết và quan trọng