Phiên ngoại 3
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thương Lộc X Phương Kỳ Niên 《 hai》
Thương Lộc mời Phương Kỳ Niên đi ăn một bữa, ở cái nơi mới mười phút trước Phương Kỳ Niên còn cảm thấy cả đời này cậu ta không thể nào ngồi bên trong dùng bữa được.
Món gọi ra là một tô mì bào ngư.
Nhiều năm sau, Phương Kỳ Niên vẫn nhớ mãi hương vị của tô mì đó, thực sự ngon chưa từng thấy.
Chỉ là không biết liệu đầu bếp đã thay đổi hay lưỡi của cậu ta nâng cao tiêu chuẩn lên, mà vài năm sau khi ăn lại cũng cảm thấy không ngon như lúc đó.
Lúc ấy Phương Kỳ Niên còn nghĩ rằng Thương Lộc có thể là một vị thánh hiền.
Bị cậu ta đập phá xe mà không những không gọi công an đến bắt lại còn mời cậu ta đi ăn, ăn xong biết cậu ta không còn chỗ ở, thậm chí còn ngỏ ý muốn tìm chỗ cho cậu.
Chỉ có thánh hiền mới có thể quan tâm đến người khác một cách vị tha như vậy.
Không phải Phương Kỳ Niên chưa bao giờ nghi ngờ ông ta có ý đồ xấu, nhưng lúc đó, cậu ta...!nói khó nghe một chút là, muốn cắt thận cậu ta cũng không đạt sức khỏe tiêu chuẩn, Phương Kỳ Niên cũng không biết mình có giá trị gì.
Dù có tồi tệ đến đâu cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ.
Với tâm lý này, Phương Kỳ Niên đi theo Thương Lộc đến một khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng.
Phương Kỳ Niên chưa bao giờ bước vào một nơi xa hoa như vậy trong đời.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch sạch sẽ, thang máy rộng rãi, không khí thơm mát...!mọi thứ đều khiến cậu ta lóa mắt, không khỏi nhìn chỗ này sờ chỗ kia, giống như hai lúa lần đầu lên thành phố.
Thương Lộc thuê một phòng tầng trên cao lớn nhất cho cậu ta, từ cửa sổ kính kiểu Pháp từ trần đến sàn trong phòng khách nhìn xuống, cậu ta có thể nhìn thấy quang cảnh dòng sông tuyệt đẹp.
Phương Kỳ Niên áp sát vào cửa sổ, xem đến không dám chớp mắt.
Thương Lộc bảo cậu ta an tâm ở đây, sau đó mặc kệ cậu ta mấy ngày tiếp đó, chỉ dặn khách sạn đưa ba bữa cơm một ngày đến phòng.
Phương Kỳ Niên hoàn toàn không dám ra khỏi phòng, vì sợ bước ra rồi cậu ta sẽ không bao giờ vào được nữa.
Cậu ta tự cảm thấy là một loại vi rút tên là "Phương Kỳ Niên", có thể xâm nhập vào tòa nhà này nhờ lớp ngụy trang tạm thời do Thương Lộc đưa cho, bị lộ chỉ là vấn đề thời gian.
Một khi bị phát hiện, điều chờ đợi cậu ta là sự xua đuổi và tận diệt.
Cậu ta ngủ trên thảm, trên ghế sofa và thậm chí trong bồn tắm, ngủ ở mọi ngóc ngách trong phòng, có khi ngồi ngắm phong cảnh ở tầng dưới cả ngày, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, không hề, cậu ta chỉ muốn lưu lại càng nhiều kỷ niệm càng tốt trước khi mất đi khung cảnh trước mặt.
Một tuần sau Thương Lộc mới xuất hiện trở lại, trước khi đến còn gửi một ít quần áo cho cậu ta.
Vừa thì giữ, không vừa thì trả lại.
Phương Kỳ Niên hoàn toàn không dám chạm vào quần áo, vì sợ rằng ngón tay của mình thô ráp quá, làm hỏng vải.
Ngày hôm sau, cậu ta mặc quần áo sạch sẽ, buộc nửa mái tóc dài sau đầu, cung kính ra cửa đón Thương Lộc đến.
Thương Lộc hình như vừa từ bữa tiệc nào đến thẳng đây, mặc một bộ âu phục ba mảnh trang trọng, cổ thắt nơ.
"Ngài Thương..." Phương Kỳ Niên đứng ở cửa, chưa kịp nói xong một câu, Thương Lộc đã gạt cậu ta vào nhà, không thèm nhìn lấy một cái.
Thương Lộc ngồi xuống sô pha, một tay cởi thắt nơ ném sang một bên, gằn giọng phun ra một chữ: "Nước."
Phương Kỳ Niên vội vàng đi đến quầy bar, lấy một chai nước khoáng, còn mở sẵn nắp chai đưa đến tay ông ta.
Thương Lộc cầm lấy nước, uống vài hớp không nhanh không chậm, mới ngước mắt nhìn cậu ta.
Mấy ngày nay Phương Kỳ Niên ăn ngon, ngủ ngon, lên nhiều thịt, cằm nhọn nhưng dù sao cũng không nhọn đến chọc thủng người ta như lúc đầu.
Tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo do Thương Lộc chuẩn bị, nếu không nói chuyện thì có thể đóng giả làm mỹ thiếu niên.
"Mập ra." Thương Lộc nhận xét.
Phương Kỳ Niên cứng ngắc đứng trước mặt ông ta, cố gắng cư xử tự nhiên, nên cười khen đồ ăn trong khách sạn, nói vì đồ ăn ở đây ngon nên ăn quá nhiều.
Thương Lộc đặt chai nước khoáng sang một bên, có lẽ hơi say, ánh mắt nhìn khá mông lung, chống tay lên thành ghế, tựa hồ sắp ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Xõa tóc xuống." Ông ta đột ngột ra lệnh.
Phương Kỳ Niên giật mình, không biết tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo dây chun ra.
Thương Lộc liếc mắt ra hiệu cho cậu ta đi qua.
Phương Kỳ Niên hơi do dự, bước lại gần hai bước.
Thương Lộc nói: "Nhận ta tôi không?"
Phương Kỳ Niên cảm thấy khó hiểu, mặt mày mờ mịt.
Cậu ta bắt đầu tự hỏi không biết Thương Lộc có biết cha mẹ mình hay người thân đã mất từ lâu của mình...!Trước khi cậu ta có thể suy nghĩ thêm, Thương Lộc lại mở miệng tự đưa ra câu trả lời.
"Tôi từng là một diễn viên nổi tiếng."
Phương Kỳ Niên bỗng bừng tỉnh, chẳng trách ông ta đẹp trai như vậy, hóa ra lại là người nổi tiếng, thì ra "nhận ra" là ý này.
"Xin lỗi ngài Thương...!Tôi, tôi không nhận ra."
Cậu ta đã một mình từ khi còn là một đứa trẻ, thế giới của những người nổi tiếng quá xa vời với cậu ta, quan tâm đến việc ngày mai làm gì để có cái ăn thiết thực hơn.
Chưa kể Thương Lộc "đã từng" là một ngôi sao, ngay cả khi ông ta vẫn còn, cậu ta cũng chưa chắc biết.
Thương Lộc không nói nhiều về thân phận của mình, lẳng lặng nhìn cậu ta một lúc, lại khàn giọng bảo cậu ta lại gần hơn.
Gần nữa là phải đứng ngay trước mặt...!
Phương Kỳ Niên trở nên căng thẳng không hiểu vì sao, dùng hai tay nắm lấy vạt áo tiến thêm hai bước, đến ngay trước mặt Thương Lộc.
Cậu ta mặc một chiếc hoodie lớn màu trắng và quần tây vải thô màu nâu.
Mặc loại quần áo này, nên kéo vạt áo lên để lộ phần cạp quần để tỷ lệ vóc dáng không quá xấu.
Nhưng sao cậu ta biết điều này, gấu áo của cậu ta căng ra đến mức có thể che được mông.
Thương Lộc ngẩng đầu nhìn cậu ta, dấu vết thanh tỉnh trong mắt dần dần biến mất, ánh mắt như bị một tầng sương mù bao phủ, càng thêm mê mang.
"Tử Tầm..." Ông ta gọi Phương Kỳ Niên bằng một cái tên xa lạ, đưa tay chạm vào khuôn mặt cậu.
Nhưng trước khi bị chạm vào, Phương Kỳ Niên đã giật mình lui về phía sau.
Hành động của cậu ta làm sương mù trong mắt Thương Lộc tản ra một chút, lộ ra bản chất lạnh lẽo phía sau.
Phương Kỳ Niên nhìn vào con ngươi của ông ta, bất giác co rúm người lại, nghĩ rằng tiêu rồi, cậu ta sẽ bị đuổi ra ngoài.
"Xin...! xin lỗi..." Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại xin lỗi, vừa muốn trốn tránh, vừa muốn làm gì đó để giảm bớt sự xấu hổ.
Mà Thương Lộc, người khởi xướng, chỉ ngồi ở trên sô pha ưu nhã lãnh đạm nhìn chằm chằm cậu ta, không có ý định giải thích cái gì.
Sau hai hoặc ba phút im lặng như thế, Phương Kỳ Niên càng trở nên lo lắng, kéo vạt áo càng mạnh hơn.
"Trông em rất giống người vợ