Lúc này, Lý Phàm không khỏi ưu phiền xoa trán, sớm biết như vậy anh đã nhận vài tên thuộc hạ rồi, nếu nhận vài tên thì cũng không đến mức ngượng ngùng như vậy.
Nhưng trước mắt, Lý Phàm cũng không dài dòng, anh biết suy nghĩ của ngài Võ.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Được rồi, chuyện đến nước này, tôi đi trước đây, lát nữa ngài Võ sẽ tới.
”
Lúc Sở Trung Thiên nghe thấy ngài Võ sẽ tới, ông ta rất cảm kích Lý Phàm, ông ta không ngờ đối phương lại mời đến một cứu binh như vậy cho ông ta, ông ta rất hài lòng với kết quả này.
Lý Phàm rời đi, đến nơi cần đến.
Anh vừa nhận được điện thoại của Cố Họa Y, giọng của Cố Họa Y trong điện thoại rất sốt ruột, như đã xảy ra chuyện gì đó, lúc này Lý Phàm mới cố ý chạy qua đó, lúc tới nơi anh liền nhìn thấy xe của Cố Họa Y, hơn nữa còn dừng ngay ở giữa đường.
Lúc Lý Phàm nhìn thấy chiếc xe bị tổn hại, sắc mặt anh liền thay đổi, không khỏi thấy lo lắng, anh có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ Cố Họa Y đã xảy ra tai nạn sao?
Lúc anh tiến đến gần, thấy Cố Họa Y không xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm hơn, may mà đối phương không bị làm sao, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất.
Lúc này ngoài Cố Họa Y ra, trước mặt cô còn có ba người đàn ông, mà xung quanh là một đám người qua đường hóng chuyện.
Lý Phàm vô thức chen vào đó, đám người kia thấy Lý Phàm chen vào thì bực dọc nói: “Không nhìn thấy đã chật đầy người rồi sao, chen cái gì mà chen?”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì xin lỗi: “Ngại quá, vợ tôi ở trong đó.
”
Đám người hóng chuyện kia nghe thấy vậy thì lập tức nhìn sang Lý Phàm.
Bọn họ không khỏi nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì lạ, nghi ngờ Lý Phàm đang đùa giỡn.
Trước mắt người xảy ra chuyện chỉ có một, đó chính là Cố Họa Y.
Bọn họ đều nhìn thấy diện mạo của Cố Họa Y rồi, bọn họ đoán chắc với một người đẹp như Cố Họa Y, chồng cô chắc chắn không phải