Cậu Trương ngạc nhiên vô cùng, anh ấy không ngờ tên đội trưởng kia lại phản bội mình, cũng không thèm nói giúp mình lời nào.
Anh ấy hụt hẫng trong lòng, với tình hình này, có nói gì đi nữa cũng vô ích.
Tên đội trưởng kia thì nghĩ thầm mình xong đời rồi, xem ra Vương Băng nhất định đã hiểu rõ chân tướng trong đó, bây giờ anh ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì anh ta đã không giúp cậu Trương, trực tiếp xin nghỉ phép luôn.
Ai mà ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này chứ.
Lý Phàm liếc nhìn Vương Băng với ánh mắt cảm kích, nếu không phải đối phương giúp anh làm sáng tỏ chân tướng, thì đã thật sự để cho cậu Trương đó hời to rồi.
Vương Băng tức giận liếc nhìn tên đội trưởng, thản nhiên nói: “Tôi đã biết chuyện hôm nay rồi, anh không những che giấu mọi chuyện mà còn đổi trắng thay đen, anh không cần tiếp tục công việc này nữa.
”
Khoé miệng tên đội trưởng co rút, đây đúng là tin sét đánh dành cho anh ta mà, có chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, bây giờ có hối hận cỡ nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Vương Băng trực tiếp sai người đưa đối phương đi để đối phương nhận ra sai lầm của mình.
Còn cậu Trương lúc này thì ngơ ngác, kẻ chống lưng duy nhất của anh ấy là tên đội trưởng kia đã rớt đài rồi, nên anh ta cũng bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng cậu Trương cũng là kẻ thức thời, anh ấy biết bây giờ chỉ có thể thí tốt giữ xe nên nói với Vương Băng: “Chị Vương, nếu chị đã nói là em sai thì em nhận là em sai, em đồng ý bồi thường.
”
Vương Băng thấy đối phương lúc này mới nói vuốt đuôi như vậy thì chán ghét vô cùng.
Lúc này, người của công ty bảo hiểm tới báo giá, tùy theo tình hình mà yêu cầu cậu Trương bồi thường một khoản tiền.
Cậu Trương bồi thường xong mới thất thểu rời đi, cuối cùng anh ấy cũng biết mình đã động vào ổ kiến lửa rồi.
Nhưng anh ấy vẫn nuốt được