Lý Phàm thấy quan hệ giữa Vương Băng và Cố Hoạ Y hoà hợp như vậy thì cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác, hai người họ mà đi ăn cơm chung thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tuy nhiên anh đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, có Vương Băng đi cùng thì Cố Hoạ Y có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Nghĩ vậy khiến Lý Phàm yên tâm hơn.
Lý Phàm tranh thủ lúc này đi đến biệt thự của Sở Trung Thiên, mục đích chính của anh là bảo vệ Sở Trung Thiên cùng Sở Linh, bây giờ chuyện ngoài ý muốn đã được giải quyết nên anh không cần phải ở lại đây nữa.
Lúc này, Sở Trung Thiên cùng Sở Linh thấy Lý Phàm về thì vô cùng vui vẻ.
Nhất là Sở Trung Thiên, từ khi Lý Phàm rời đi, ông ta luôn lo sợ sợ Lý Phàm về trễ, lỡ nước Anh Đào lại phái sát thủ đến sẽ phiền toái.
Cho nên Sở Trung Thiên không ngừng suy nghĩ về kết quả đó.
Bây giờ thấy Lý Phàm về, ông ta đã yên tâm rồi, ông ta tin có Lý Phàm ở đây sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.
Lý Phàm hiển nhiên cũng hiểu được Sở Trung Thiên và Sở Linh đang lo lắng điều gì nên anh cũng không đi quá lâu.
Lý Phàm lúc này mới thản nhiên nói với Sở Trung Thiên “Được rồi, bây giờ là lúc phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì…”
Mọi người nghe xong cũng không phủ nhận, họ đều không ngờ mọi chuyện lại đi đến kết cục như vậy và điều đó khiến họ chưa thể hiểu ngay trong phút chốc.
Cậu Trương từ sau khi trở về, đã luôn nghĩ đến chuyện phải báo thù, anh ta quyết định kể lại hết mọi chuyện cho anh trai mình nghe.
Anh trai của cậu Trương nghe xong thì trong tiềm thức của anh ta đã bắt đầu bênh vực em trai mình rồi, anh ta không ngờ em trai của mình lại gặp phải chuyện như vậy nên anh ta rất ngạc nhiên.
“Cái gì, lại có kẻ dám ức hiếp