“Bingo! Trả lời đúng rồi! Ui ui, sao anh nhìn ra được vậy? Anh đừng nói với tôi là anh đoán mò đấy.”
Lý Phàm mỉm cười, chỉ vào tượng Quan Âm cưỡi rồng.
“Nhìn hình dáng của Quan Âm là biết. Trước đây tôi đã tiếp xúc một vài pho tượng của nước ngoài, trong đó tượng Quan Âm của nước J có phong cách rất giống với pho tượng này của anh, đương nhiên là đoán được.”
Thật ra Lý Phàm biết được mấy cái này là nhờ Trương Văn.
Vì mấy năm gần đây sự yêu thích và theo đuổi các cổ vật từ nước ngoài của người trong nước càng nhiệt liệt hơn, Trương Văn nhìn trúng xu hướng này nên liên tục nghiên cứu đặc điểm của đồ cổ nước ngoài, sau đó vận dụng tay nghề chế hàng giả thành thạo của ông ta để chế ra các hàng giả có phong cách tượng tự, gồm có tượng, đồ sứ, các loại vũ khí. Thêm nữa, lợi dụng lỗ hỗng người dân trong nước không hiểu biết nhiều về dụng cụ đồ cổ của nước ngoài nên đã thành công kiếm được một khoản. Lý Phàm cũng thông qua sự tiếp xúc trong thời gian này mới có hiểu biết về đồ cổ của nước ngoài.
Vừa hay hôm nay thấy pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này, rồi liên tượng đến hình dáng các pho tượng nước ngoài mà Trương Văn làm giả, Lý Phàm đương nhiên đoán được nguồn gốc của pho tượng này.
Thôi Thắng Quân cảm thấy căn cứ phán đoán của Lý Phàm rất đúng trọng tâm, nhưng vẫn không hoàn toàn khớp với câu trả lời mà trong lòng anh ta muốn biết, bèn hỏi.
“Không sai, điểm này của tượng Quan Âm thì anh nói đúng, nhưng trừ điểm này ra thì còn gì khác không?”
Vừa nói xong thì Lý Phàm bèn lại gần pho tượng nhìn, và lấy tay cảm nhận chất lượng của pho tượng.
Sau một phen kiểm tra cẩn thận, Lý Phàm ngồi lại sofa, nói.
“Ừ… Nhìn từ góc độ chất liệu thì chắc hắn pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này được chế tạo từ san hô ruby, hơn nữa còn là một khối san hô ruby nguyên vẹn size lớn, chắc chỉ xuất hiện ở nơi sản xuất nhiều loại san hô này như vùng biển nước J thôi. Còn nữa, các anh nhìn thủ pháp điêu khắc đi, rất phù hợp với phong cách của người điêu khắc nước J. Khi điêu khắc giữ nguyên các chi tiết cần thiết, vả lại không hề trang hoàng gì nhiều, thể hiện một cảm giác nội liễm, đơn giản mà mạnh mẽ, đây cũng là điểm giống nhau của các pho tượng từ nước J. Sao nào, thiếu đương gia nhà họ Thôi, tôi nói đúng không?”
Thôi Thắng Quân nghe xong lời phân tích của Lý Phàm thì vỗ tay khen ngợi.
“Xuất sắc! Thật không ngờ anh cũng có hiểu biết về đồ cổ nước ngoài, được đó!”
Lý Phàm khoát tay, nhìn pho tượng trước mắt và nói.
“Nhưng điều tôi không ngờ đó là món bảo vật quý giá thế này lại xuất hiện trong buổi đấu giá do Tiêu Liệt tổ chức, anh ta dám chịu thật đấy.”
“Không không không, đây không phải là vấn đề chịu hay không, mà là anh ta cần phải làm thế.”
Lời nói này của Thôi Thắng Quân có hàm ý đấy, Tiêu Liệt là nhà buôn đồ cổ lớn nhất ở thành phố Thiên Nguyên, trong tay vô số bảo vật. Với mức độ của buổi đấu giá hôm đó thì chẳng cần dùng món đồ có đẳng cấp như pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này, chẳng lẽ có người cầm dao kề cổ uy hϊế͙p͙ anh ta sao?
Lý Phàm nói với Thôi Thắng Quân sự nghi ngờ của mình.
Vì thế Thôi Thắng Quân giải thích.
“Đúng là với cấp bậc của buổi đấu giá này thì không ai lường trước sẽ có món đồ cao cấp như thế. Mà mọi người ai cũng biết Tiêu Liệt làm người keo kiệt, sao anh ta không giữ pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này lại để bảo tồn mà lại lấy ra bán chứ. Tôi cho anh xem một bức hình là anh biết thôi.”
Nói rồi Thôi Thắng Quân lấy điện thoại mình ra, mở một tấm hình, và đưa điện thoại cho Lý Phàm.
Lý Phàm cầm lấy điện thoại rồi bỗng nhiên trợn to mắt.
Trêи màn hình điện thoại là một bức ảnh do hai bức ảnh một trái một phải ghép lại mà thành.
Bức ảnh bên trái chính là bức ảnh mà tối qua Thôi Thắng Quân gửi cho Lý Phàm xem, chụp pho tượng Quan Âm cưỡi rồng trước mắt.
Còn điều thật sự khiếm Lý Phàm ngạc nhiên là bức