Lý Phàm lúc này rất tò mò hỏi.
“Anh Thôi, sao đột nhiên muốn nói chuyện này với tôi, chẳng lẽ anh muốn tôi đến Tụ Đỉnh Thịnh làm vì anh?”
Thôi Thắng Quân cười ha ha, dựa vào ghế nói.
“Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi, đây cũng không phải bí mật thương mại, chẳng mấy nữa họ sẽ công bố quan hệ hợp tác. Tôi tới không phải để nói chuyện với anh mà muốn bàn bạc với anh. Thế nào, anh có muốn tham gia Tụ Đỉnh Thịnh không? Nếu được tôi sẽ cho anh chút mặt mũi, sắp xếp cho anh. “
Lý Phàm vừa xua tay vừa lắc đầu.
“Không không không, tôi không có ý này, không cần anh phí tâm...”
Ngồi trò chuyện một hồi, cả ba cùng nhau ăn tối dưới lời mời của lão Quách.
Lý Phàm muốn từ chối nhưng bên ngoài vẫn mưa nên anh ở lại uống rượu nói chuyện với Thôi Thắng Quân.
Uống được vài ly, Thôi Thắng Quân và Lý Phàm càng nói càng hăng.
Uống được ba hiệp, Lý Phàm và Thôi Thắng Quân đều đã say cả.
Thôi Thắng Quân đi cùng lão Quách về phòng mình nghỉ ngơi, còn Phương Nhược Tuyết thì đỡ Lý Phàm vào trong phòng của khách, vừa đặt xuống giường Lý Phàm đã ngủ ngay, ngay sau đó Phương Nhược Tuyết cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đêm khuya...
Trong phòng cho khách, Lý Phàm lớn tiếng ngáy khò khò, ngủ say sưa.
Cửa phòng lúc này lại từ từ hé mở, một bóng người lặng lẽ chìm vào màu đen trong phòng.
Trong tay còn cầm con dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo!
Lý Phàm say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang từng bước tới gần mình.
Không bao lâu, bóng người kia đã tới mép giường Lý Phàm, giơ con dao trong tay lên cao.
Vừa lúc đó, một tiếng “Dừng tay” vang lên, đèn trong phòng chợt sáng lên.
Người bật đèn chính là Phương Nhược Tuyết.
Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên đưa lưng về mình, đang giơ cao con dao định đâm Lý Phàm.
Mặc dù đã bại lộ ở dưới ánh đèn, người đàn ông không hề để ý tới Phương Nhược Tuyết, con dao trong tay đã giơ lên cao nhất, trong nháy mắt đâm xuống ngực Lý Phàm.
Phương Nhược Tuyết lanh tay lẹ mắt, tiện tay ném cái gạt tàn trêи bàn, trúng tay người đàn ông, làm ông ta phải ném con dao đi.
Không may chiếc gạt tàn rơi trúng trán Lý Phàm, cùng với tiếng kêu đau đã khiến Lý Phàm đập mơ mơ màng màng mở mắt.
Phương Nhược Tuyết bước ngay một bước dài về phía trước, trong nháy mắt đã đứng sau lưng người đàn ông, nhanh chóng giữ tay ông ta, cố gắng chế ngự ông ta xuống đất.
Không ngờ người đàn ông này vô cùng khỏe, rõ ràng đã bị Phương Nhược Tuyết giữ cổ tay, lại thuận thế kéo Phương Nhược Tuyết từ sau kéo đến bên cạnh mình, sau đó ném cô ta ra đi, khiến Phương Nhược Tuyết không đề phòng bị ngã lộn nằm xuống đất.
Phương Nhược Tuyết cũng nhanh chóng đứng lên, lúc này thấy rõ người đàn ông lại là lão Quách!
Lão Quách cũng không để ý tới Phương Nhược Tuyết, mà lại đưa mắt về phía Lý Phàm, hai tay dùng lực, bóp cổ Lý Phàm!
Lý Phàm lúc này cuối cùng cũng tỉnh hẳn, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn lão Quách đang muốn bóp chết mình, nhưng vì cơn say chưa dứt, không thể làm gì để thoát.
Lúc này Phương Nhược Tuyết vội vàng chạy tới, đi vòng qua sau lưng lão Quách một tay ôm eo, một tay siết cổ ông ta, dùng sức muốn kéo lão Quách ra.
Ai ngờ lão Quách như nổi điên, bị Phương Nhược Tuyết siết đến mức mắt đỏ bừng cũng không buông tay trêи cổ Lý Phàm.
Lý Phàm cũng đã bị