Trên gác mái truyền đến âm thanh khóc nức nở, chợt xa chợt gần.Từ xa nhìn lại, chỉ có lầu hai mới thấp nến, ánh sáng lơ lửng giữa không trung, giống như ma trơi.Tiêu Lăng Vũ hô vài tiếng: “Tô Vân Thanh, là ngươi sao? Ngươi… Ngươi ra đây mau!”Không có người đáp lại.Tiêu Lăng Vũ cảm giác chính mình căng thẳng đến mức bắp chân bị chuột rút, sự đắc ý trước kia giờ cũng không còn.“Bổn vương tới xem ngươi, ngươi còn không chịu ra nghênh đón! Tô Vân Thanh, ngươi ở đâu?” Tiêu Lăng Vũ cảm thấy mình không thể chịu thua được, chính mình muốn tới để giúp Tô Vân Thanh, không phải tới để tự chế giễu hắn.Bóng trắng vừa rồi, có thể là chim bay qua, nơi này có nhiều cây cối, chim chóc cũng nhiều.Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đàn chim bay tới, dùng móng vuốt làm loạn tóc của hắn, đập cánh vào mặt hắn, mấy con chim hung dữ còn mổ hắn mấy cái.Đàn chim bay qua, chỉ để lại thất vương gia cùng lông chim hỗn độn đầy đất.Quỷ dị, quá quỷ dị.Từ trước đến nay lũ chim luôn sợ người, sao có thể tự động bay tới chứ?Nếu không có ma quỷ sai khiến, chắc chắn chúng nó không dám làm chuyện này.Vốn dĩ bao nhiêu đó đã đủ làm Tiêu Lăng Vũ sợ hãi, nhưng sau khi bầy chim bay đi, Tiêu Lăng Vũ lại cảm giác có người chạm vào vai hắn.Hắn không dám quay đầu lại xem.Người nọ thấy hắn không phản ứng, lại đập một cái.“Ninh Viễn, là ngươi sao?” Giọng nói Tiêu Lăng Vũ phát run hỏi.Không có người đáp lại.Hắn chậm rãi di chuyển cái cổ, dần dần quay đầu lại…… không có ai hết!Chạy!Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Tiêu Lăng Vũ.Trên gác mái cũ kỹ phủ đầy bụi, mấy con chuột khoét một lỗ trên cầu thang, kêu chít chít chạy qua chạy lại.Đi một bước cầu thang lại vang lên một tiếng.Sau khi chạy lên cầu thang hắn thở hổn hển, đôi chân mềm nhũn,