Trời sắp tối, Tiêu Lăng Vũ bực bội đi tới hỏi: "Bên Khô Nguyệt lâu kia thế nào rồi, vương phi có khóc lóc xin tha không?”Ninh Viễn nghẹn cười trả lời: “Vương phi vẫn chưa khóc. Vừa rồi thuộc hạ có qua đó, thấy vương phi dùng dây leo làm xích đu, chắc hẳn muốn chơi cái này.”Tiêu Lăng Vũ giận dữ đập bàn: "Không ngờ tên nam nhân này lại nhàn nhã tự đắc như vậy? Hắn không sợ ma quỷ sao?”“Tiểu nha hoàn Thanh Chi rất sợ hãi, nghe nói vừa vào viện đã bị dọa mặt trắng bệch, có lẽ gan vương phi to hơn một chút.” Ninh Viễn nghĩ đến bộ dạng sợ hãi của Thanh Chi như thỏ con, liền cảm thấy vô cùng đáng yêu."Tù trước đến nay Tô Vân Thanh luôn nhát gan, bổn vương nhớ rõ mỗi khi đêm đến hắn ngay cả đi tiểu tiện cũng không dám, bộ dạng sợ hãi kia không giống giả vờ, càng không thể nào đột nhiên thay đổi. Chỉ sợ này là do hắn muốn chống đối thôi, hừ!” Tiêu Lăng Vũ nhìn bóng đêm dần dần hé lộ, nghĩ đến hình ảnh Tô Vân Thanh sợ hãi, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái vì trả thù thành công.Nhưng mà, nếu như thật sự có quỷ, Tô Vân Thanh bị sợ hãi thì làm sao bây giờ?Mai là ngày lại mặt, nếu bị dọa sợ, hắn không biết phải nói như thế nào với Tô lão thừa tướng.“Đi, đến Khô Nguyệt lâu!” Tiêu Lăng Vũ quyết định đi xem hắn.Đi được vài bước, Tiêu Lăng Vũ lại dừng bước giơ tay lên: “Ninh Viễn ngươi đừng đi theo, bổn vương tự đi một mình là được.”Tiêu Lăng Vũ tưởng tượng hình ảnh Tô Vân Thanh bị dọa đến run bần bật, sau đó chính mình lại như thiên thần xuất hiện, Tô Vân Thanh khóc lóc bổ nhào vào ngực hắn, chảy đầy nước mắt nước mũi...Cảm giác không tồi.Tưởng tượng đến đây, bước chân Tiêu Lăng Vũ ngày càng lớn, không chờ được nữa gấp gáp đến Khô Nguyệt lâu.Đi về phía tây, cây cối cỏ dại ngày càng nhiều, vài con quạ đen bay qua lại, phát ra âm thanh khó nghe.“Linh nhi, hắn đang tới đây sao?” Tô Vân Thanh đưa bàn tay ra, chú chim sơn ca nhỏ đậu vào lòng bàn tay hắn.“Chiêm chiếp!”“Được, ta đã biết.” Tô Vân Thanh nhoẻn miệng cười, vung tay để chim bay đi.“Mặc Ly, mau, đến lượt ngươi lên sân khấu!” Tô Vân Thanh lôi kéo Mặc Ly đi ra ngoài.Thanh Chi nhìn thiếu gia nhà mình thao thao bất tuyệt nói chuyện một mình,